Chương 2846

Chiến Thần Thánh Y

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Hải Tây Sơn đưa ra suy nghĩ này, ngay cả ông ta cũng không thể không khâm phục sự nhanh trí của mình, có lẽ ông ta còn có thể mượn cơ hội này tiêu diệt nhà họ Đường và nhà họ Diêm.  

Sắc mặt Hải Đông Tử tái mét, không còn hung ác như trước.  

Đường Tuấn lắc đầu nói: “Không cần.”  

Thân hình anh khẽ cử động, anh xuất hiện trước mặt Hải Đông Tử giống như ma quỷ.  

Bốp, một cú đá của Đường Tuấn lập tức phế bỏ đan điền của Hải Đông Tử, khiến cô ta trở thành kẻ tàn phế.  

Bụng của Hải Đông Tử không ngừng chảy máu, nhưng cô ta vẫn cười lạnh nói: “Mày giết tao đi, giết đi, những đứa kia cũng không sống nổi. Ha ha ha, nghe đồn y thuật của mày rất cao, đáng tiếc cũng không làm người chết sống lại được.”  

“Dịch chuyển tức thời.” Lúc này không ai để ý tới sự điên khùng của Hải Đông Tử.  

Ba lão tổ đều ngơ ngác nhìn Đường Tuấn, giống như nhìn thấy một chuyện vô cùng kinh khủng.  

“Sao cậu ta dịch chuyển tức thời được?” Diêm Hồng và Đường Vận Tinh tuyệt vọng, vốn dĩ đối phó Đường Tuấn đã rất khó, bây giờ anh còn xài được dịch chuyển tức thời, vậy ai sẽ là đối thủ của anh?  

“Trốn đi.” Đường Vân Tinh bỗng nhiên điên cuồng hét to.  

Vừa dứt lời, tiểu thế giới nhà họ Đường ầm vang một tiếng, từng thông đạo đi ra thế giới bên ngoài được mở ra.  

“Các ông cũng trốn đi.” Diêm Hồng cũng lên tiếng.  

Bọn họ đã khôn còn nghĩ đến Tiên cung nữa, bây giờ chỉ giữ lại một chút mồi lửa cho gia tộc.  

Đương nhiên cũng không loại trừ bọn họ muốn nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn.  

Đám người phía dưới im lặng chốc lát, bỗng nhiên bọn họ giống như lũ ruồi không đầu chạy trốn bốn phía.  

“Trốn được không?” Đường Tuấn lắc đầu cười lạnh.  

Sức mạnh tinh thần cấp tám càn quét khắp bốn phía, những con cháu ba nhà bổn trốn kia như bị sức mạnh khủng bố quấn quanh người, toàn bộ cứng ngắt tại chỗ.  

Không chỉ bọn họ, ngay cả ba tổ cũng cứng đờ, trên mặt lộ ra vẻ mặt còn khiếp sợ hơn trước kia.  

“Cấp tám.” Hàm răng Đường Vân Tinh run lên, nói ra hai chữ.  

Trong ánh mắt Diêm Hồng đầy vẻ tuyệt vọng, ông ta nhìn những tộc nhân phía dưới kia, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hối hận.  

“Đừng.” Diêm Hồng nhìn về phía Đường Tuấn cầu xin.  

“Lúc ba nhà các ông giết các ông giết những người khác, bọn họ xin tha có tác dụng không?” Đường Tuấn lạnh lùng nói. Anh nói xong câu đó, đám người ba gia tộc phía dưới cứng ngắt tại chỗ, té ngã trên mặt đất, ngay cả những trưởng lão kia, sau khi giãy dụa một lát cũng ngã xuống đất, dần dần không còn tiếng động.  

Hai người Đường Thanh Dương và Diêm Quân Ngư giữa bầu trời cũng sửng sốt, dáng vẻ bọn họ hoàn toàn mất hồn, cảnh tượng như vậy quả thực chính là tận thế, tam đại gia lúc nào lại tổn thất nặng nề như thế.  

Phải biết lúc này tụ tập ở nhà họ Đường đều là tinh anh ba nhà, lần này đều chết hết có thể nói tương đương với diệt tộc.  

Đường Vân Tinh dại ra một lát, sau đó ông ta hoàn toàn điên cuồng, hét ầm lên: “A a a a!!!”