Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Trảm Thiên Long, anh lại dám đưa đan dược quý giá cho anh ta chữa thương, chẳng lẽ anh còn chờ mong tên kia có thể giúp anh sao?” Khi Trảm Thiên Long đi tới, Thái Hạo lạnh lùng nói.
Trảm Thiên Long lắc đầu, nói: "Cho dù bác sĩ Dược bị thương thì anh ấy cũng có ơn đối với chúng ta, tôi cảm thấy không nên quá tuyệt tình.”
Thái Hạo sẵng giọng nói: "Chút ân tình kia Đại Diễn Các chúng tôi đã sớm trả xong rồi. Anh nhanh chóng khôi phục thực lực đi, chờ thu thập xong tinh thạch thần thánh ở nơi này, chúng ta rất có thể sẽ gặp phải đám người Tần Thiên, đến lúc đó ra tay vẫn phải dựa vào hai người chúng ta. Về phần anh ta, hoàn toàn là không đủ nhìn.”
Nói xong, Thái Hạo xoay người rời đi.
Trảm Thiên Long nhìn thoáng qua Đường Tuấn ở phía xa, trong lòng thở dài, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ sư phụ cũng nhìn nhầm sao?”
"Đại trưởng lão, bọn họ bắt nạt anh." Thu Linh và mấy đệ tử Độc Cô Cung nhìn Thái Hạo, vẻ mặt phẫn nộ nói.
Đường Tuấn nói: "Trước tiên chúng ta đi thu thập tinh thạch thần thánh đã, tuy rằng chỉ có thể chia được hai phần, nhưng cũng là thu hoạch không nhỏ rồi.”
Nhìn thấy Đường Tuấn không có bất kỳ biểu hiện gì, đám người Thu Linh đều ngẩn ra, cuối cùng đành phải bày ra vẻ mặt không tình nguyện đi thu thập tinh thạch thần thánh. Trải qua sự kiện lần này, uy danh mà Đường Tuấn vốn đã xây dựng được trong lòng đám đệ tử Độc Cô Cung này đã bắt đầu yếu bớt, thậm chí trong lòng của một số đệ tử đã sinh ra cảm xúc bất mãn.
"Anh ta thì tính là đại trưởng lão gì chứ, trước sự hung hăng của Đại Diễn Các cũng không thèm nói gì để chúng ta tranh được lợi ích, mà lại làm ra bộ dạng như vậy."
"Kỳ thật cũng không thể trách đại trưởng lão, dưới tình huống đó anh ta không thể không lúng túng. Khí tức của anh ta suy nhược thành bộ dạng như vậy rồi, làm sao có thể là đối thủ của Thái Hạo.”
"Đáng ghét. Độc Cô Cung chúng ta làm sao có thể có một đại trưởng lão như vậy được chứ.”
Cuộc đối thoại tương tự xảy ra trong số đông đảo đệ tử Độc Cô Cung, cho dù có đám người Thu Linh ngăn lại thì loại cảm xúc bất mãn này vẫn lan truyền rất nhanh trong đông đảo đệ tử, ánh mắt bọn họ nhìn Đường Tuấn đều xuất hiện biến hóa.
Khi các đệ tử Độc Cô Cung thu thập tinh thạch thần thánh, Đường Tuấn ngồi trên một tảng đá lớn, trong tay nắm một khối tinh thạch thần thánh nhỏ.
Một cảnh này bị đám người Thanh Phong của Đại Diễn Các nhìn thấy.
“Anh ta cầm tinh thạch thần thánh để làm gì, chẳng lẽ còn có thể hấp thu khí tức thần thánh bên trong sao?” Vẻ mặt Thanh Phong khinh thường.
"Thanh Phong sư huynh đừng đánh giá cao anh ta chứ, ngay cả chúng ta cũng không hấp thu được khí tức thần thánh trong tinh thạch, chỉ có Thái Hạo sư huynh mới có thể miễn cưỡng làm được, thì anh ta làm sao có thể làm được chứ? Nếu anh ta có thể làm được, vậy tôi sẽ ăn những tảng đá này ha ha ha." Có người đáp lời nói.
Những người khác cũng cười ha ha một tiếng, hiển nhiên đều xem như chuyện cười để nghe một chút mà thôi.
Tiếng nói của bọn họ cũng không có tận lực đè thấp, ở đây ít nhất đều là tu sĩ cảnh giới Hợp Thể nên đều nghe được rất rõ ràng. Đường Tuấn lại không có bất kỳ đáp trả nào. Còn trên mặt các đệ tử Độc Cô Cung đều lộ ra vẻ tức giận, không chỉ bởi vì Đại Diễn Các châm biếm, mà còn bởi vì Đường Tuấn không có bất kỳ đáp lại nào.
"Hừ." Ánh mắt mấy đệ tử Độc Cô Cung nhìn về phía Đường Tuấn càng thêm bất mãn.