Chương 1205

Chiến Thần Thánh Y

Đăng vào: 5 tháng trước

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghĩ vậy, đại bàng cánh bạc mở miệng nói: "Thánh chủ, tôi cũng đạt tới cảnh giới cao nhất của võ đạo rồi, muốn so đấu với ngài một chút."  

Đường Tuấn vừa đột phá đến cực cảnh nên chưa thể xác định chính xác vị trí thực lực của mình. Nghe vậy, anh cũng nổi hứng nói: "Vậy ông muốn đấu thế nào?"  

Advertisement

"Đấu sức lực nhé, yêu thú chúng tôi có sức lực mạnh nhất đấy." Đại bàng cánh bạc ngạo nghễ nói: "Thánh chủ à, tôi không bắt nạt cậu, chỉ dùng một nửa sức mạnh đấu với cậu thôi nha."  

Advertisement

Nói xong, đại bàng cánh bạc vươn đôi cánh như được đúc từ vàng ròng, tùy tiện nói: "Đến đây đi."  

Đường Tuấn cũng vươn tay ra, thầm nghĩ: "Giờ mình đã đạt tới cảnh giới cao nhất của võ đạo, chưa kiểm soát tốt sức mạnh của mình, cứ dùng ba mươi phần trăm sức mạnh là được."  

Một người một thú mỗi bên một suy nghĩ, bắt đầu vận sức.  

"A. Thánh chủ nhẹ tay thôi, cánh của tôi bị cậu bóp gãy rồi." Một lát sau, đại bàng cánh bạc kêu lên đau đớn.  

"Thánh chủ, tôi chỉ dùng một nửa sức mạnh thôi, sao cậu có thể dùng sức lớn thế hả?" Đại bàng cánh bạc nói với vẻ khá là tức giận. Thánh chủ này chẳng biết đối nhân xử thế gì cả.  

Đường Tuấn vô tội nói: "Tôi chỉ dùng ba mươi phần trăm sức mạnh thôi mà."  

Nhìn điệu bộ giải thích nghiêm túc của Đường Tuấn, ba con quái im phăng phắc một lúc, cuối cùng đồng loạt trợn trừng mắt, mắng: "Con người quái dị!"

Đường Tuấn vốn là Hậu Thiên Đạo Thể được thế gian công nhận, sở hữu thân thể và ý chí tinh thần mạnh nhất. Bây giờ anh đã bước vào Cảnh giới vô cực, ngưng tụ được Cực Cảnh Chi Hoa, sức mạnh thể chất càng nâng lên một bậc. Cho dù anh chỉ dùng ba phần sức vẫn vượt xa những cường giả khác cũng ở Cảnh giới vô cực. Tuy đại bàng cánh bạc là yêu thú, nhưng bởi vì sở trường của ông ta là tốc độ, nên sức chỉ mạnh hơn con người ở cảnh giới vô cực một chút, dĩ nhiên không chống đỡ nổi sức mạnh của Đường Tuấn, cuối cùng cánh cũng bị bẻ gãy.  

“Ba phần sức mạnh! Thánh chủ, rốt cuộc cậu là người hay là yêu thú vậy?” Đại bàng cánh bạc vừa lắc lắc cánh tay vừa kinh ngạc hỏi. Ba phần sức mạnh đã khủng khiếp vậy rồi, có thể mường tượng được nếu Đường Tuấn dùng hết sức, vậy cái cánh này của ông ta có còn giữ được không cũng là chuyện khó nói, cho nên đại bàng cánh bạc không kìm được sự hoài nghi. Đường Tuấn rốt cuộc là thú hay là người? Dù sao ngay cả kẻ tương đối mạnh trong giới yêu thú như Tuyết Hầu cũng chưa đạt đến mức độ ghê gớm như vậy.  

Đường Tuấn sờ mũi, đáp: “Dĩ nhiên tôi là người rồi. Lần này không khống chế được sức mạnh, lần sau sẽ khống chế tốt hơn!”  

Ba kẻ kia nghe vậy sợ quá nhảy dựng lên, vừa nhìn vừa lùi xa Đường Tuấn một chút, nói: “Còn lần sau nữa hả? Thánh chủ, cậu bỏ qua cho chúng tôi đi, chúng tôi không dám đâu!”  

Đường Tuấn chê cười một chút rồi bảo chúng: “Tôi phải rời khỏi chỗ này!”  

Đại bàng cánh bạc ngẩn ra, ba con yêu thú liếc nhìn nhau, trong mắt là vẻ háo hức: “Thánh chủ, để chúng tôi cùng ra ngoài với cậu nha!”  

“Đúng vậy, chúng tôi sống là người của Thánh chủ, chết là ma của Thánh chủ”. Tuyết Hầu vỗ ngực cam đoan.  

Bọn họ đã đợi trong bí cảnh mấy trăm năm, khó khăn lắm mới mượn được dịch tiên nguyên hóa thành người, lần này có cơ hội rời khỏi bí cảnh ra ngoài mở mang tầm mắt về thế giới loài người, bọn họ ngu gì mà bỏ qua.  

Đường Tuấn chỉ cảm thấy cạn lời, ba kẻ này thật đúng là dở hơi.