Đăng vào: 12 tháng trước
Một kích Truy Tinh bị phá, tinh thần Nhan Kha cũng bị ảnh hưởng, anh ta phun ra một ngụm máu. Anh ta điên cuồng hét lên, trên gương mặt tràn đầy vẻ không thể tin nói:" Không thể nào, làm sao anh có thể phá chiêu Truy Tinh của tôi!"
Ghế dựa của Tô Phi Hùng đã bị ông ta đập nát, ông ta cũng vô cùng khiếp sợ lẩm bẩm: "Sao có thể như vậy?"
Advertisement
Ông ta tự thấy bản thân cũng có thể phá Truy Tinh thuật nhưng tuyệt đối không thể làm được một cách dễ dàng như Đường Tuấn.
"Lẽ nào tu vi đạo thuật của cậu ta đã?" Tô Phi Hùng không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, chỉ cảm thấy tính toán của mình đã có sai lầm nghiêm trọng.
Advertisement
"Còn ai muốn tới nữa?" Đường Tuấn ngoắc ngón tay một cái, nhìn lướt qua mọi người.
Đám người không còn tư thế kiêu ngạo liều lĩnh như trước nữa, bọn họ dồn dập đưa mắt nhìn về phía Tô Phi Hùng.
"Tô Phi Hùng, không phải ông nói muốn ra tay thay cho ông Lã sao? Hiện tại ông nên ra sân rồi." Có người trêu ngươi nói.
Da đầu Tô Phi Hùng tê dại một lúc, giọng điệu khó khăn nói: "Chuyện này, quân tử không cướp chỗ tốt của người khác, nếu ông Lã đã muốn giao lưu đạo thuật với cậu ta, tôi là tiểu bối sao có thể làm thay được chứ?"
Mọi người không khỏi trợn tròn mắt biểu thị sự khinh bỉ đối với dáng vẻ vô liêm sỉ của ông ta, nhưng cũng không dám nhiều lời thêm.
Đối với tu vi đạo thuật mà Đường Tuấn thể hiện, bây giờ ngoại trừ Lã Kiến Trung còn ai dám nói có thể áp chế loại cấp bậc này.
Tất cả mọi người cùng nhìn về phía Lã Kiến Trung, lúc này cũng chỉ có thể nhìn Lã Kiến Trung mà thôi. Lã Kiến Trung ho nhẹ một tiếng rồi chậm rãi nói:
"Cậu Đường thật là bản lĩnh. Trận chiến ở Bắc Giang cậu đánh với Vu Môn cùng thế gia ẩn cư tôi không thể đi xem nhưng hôm nay nhìn cậu ra tay cũng có thể tưởng tượng ra tình cảnh ngày đó. Quả thật là thiếu niên xuất anh hùng, không hổ là song long Việt Nam!"
Lã Kiến Trung thấp giọng nói, thân thể mọi người lập tức chấn động sau đó dùng ánh mắt kính nể cùng với sợ hãi nhìn về phía Đường Tuấn.
"Đây là anh Đường người đã đại chiến với Vu Môn?"
"Nghe nói một mình cậu ta giết cho thế gia ẩn cư kia không còn dám xuất hiện, đến bây giờ Vu Môn vẫn đang còn khóa núi không ra khỏi cửa!"
Tô Phi Hùng siết chặt nắm đấm, ánh mắt chớp động: "Là cậu ta, tại sao lại có thể là cậu ta?"
Bỗng chốc ông ta nghĩ đến chuyện trước đây mình đã gợi ý cho Dương Thiên Thành đi mua ngọc thạch, suýt chút nữa trái tim đã ngừng đập. Với bản lĩnh xấp xỉ Nhân Tiên của Đường Tuấn sao có thể không biết kẻ đó là ông ta?
Đường Tuấn nói: "Ồ, xem ra ông biết tôi."
Lã Kiến Trung cười khổ: "Thiếu niên thành danh khắp thiên hạ, hiện nay hai giới võ đạo cùng với thuật pháp Việt Nam có người nào không biết cậu Đường đây. Chỉ là không nghĩ tới cậu Đường tu luyện cả pháp và võ, không chỉ là đại tông sư thông hiểu võ đạo mà còn là một vị đại chân nhân!"
"Ông Lữ, nếu đã là anh Đường vậy thì trận đấu pháp này có phải nên hủy bỏ hay không?" Có người dè dặt hỏi.
Đều là một bộ phận của giới thuật pháp Việt Nam, mọi người thật sự không muốn nhìn thấy cảnh tượng tương tàn phát sinh. Lã Kiến Trung lắc đầu nói:
"Đã giết chết đệ tử của tôi, còn làm con rể tôi bị thương. Cho dù người đó là cậu Đường thì tôi đây xương cốt đã già nhưng cũng muốn tranh đấu một phen."
"Lã Kiến Trung mời cậu Đường chỉ giáo!"
Nói xong Lã Kiến Trung tiến lên một bước, khí phách hiên ngang kiên cường, giống như là tráng sĩ vĩnh viễn không bao giờ cúi đầu.
Dưới tình huống biết rõ thân phận cùng với thực lực của Đường Tuấn vậy mà Lã Kiến Trung vẫn kiên trì đấu pháp như cũ, niềm tin của ông ta thật sự là cường đại đến đáng sợ. Mặc kệ ngàn vạn người ta vẫn tiến lên, loại khí phách này thật khiến kẻ khác xúc động.