Chương 2411

Chiến Thần Thánh Y

Đăng vào: 5 tháng trước

.

“Mọi người đoán Dược Đường mất bao nhiêu thời gian mới có thể thông qua tầng thứ hai.”  

“Tầng thứ nhất đã phải tốn mất thời gian ba ngày rồi, tầng thứ hai ít nhất cũng phải năm ngày đi.”  

“Tôi thấy năm ngày còn ít, cũng có thể tới sáu bảy ngày đấy.”  

Nghe mấy vị trưởng lão nói chuyện, đôi mày thanh tú của Mộ Thanh nhíu chặt, trong lòng càng thêm lo lắng. Lúc đầu cô ấy thông qua tầng thứ hai chỉ mất hai ngày, độ khó dường như tăng lên gấp đôi. Mà Đường Tuấn qua tầng thứ nhất mất tới ba ngày, tầng thứ hai quả thực có khả năng mất tới sáu ngày.  

“Anh Dược.”  

Mộ Thanh nhìn tháp luyện hồn như ngọc lưu ly, sắc mặt cũng trở nên căng thẳng.  

Trong tầng thứ hai của tháp luyện hồn, Đường Tuấn nhìn đường nét không ngừng biến hóa, trên mặt lại lộ ra ý cười: “Quả thực là khó hơn tầng thứ nhất. Nếu như mình lĩnh ngộ một cách thức ở tầng thứ nhất, có lẽ thực sự phải tốn gấp đôi thời gian.”  

Mười cách thức ở tầng thứ nhất giúp anh gầy dựng nền tảng, cách thức phân tích tầng thứ hai cũng tương đối nhẹ nhàng hơn rất nhiều.  

Chỉ sau vỏn vẹn hai ngày, tầng thứ hai của tháp luyện hồn lại phát ra hào quang.  

“Cái gì? Chỉ mất hai ngày đã thông qua tầng thứ hai.”  

Ngoài tháp luyện hồn, mấy vị trưởng lão và ông lão Đan Thanh lộ ra vẻ kinh ngạc. Thành tích này tuy rằng kém xa Mộ Thanh, nhưng đã vượt xa đám người Nguyên Vĩnh Phát. Trong lòng bọn họ rất mơ hồ, tại sao thời gian Đường Tuấn vượt qua tầng thứ hai lại ít hơn tầng thứ nhất.  

Tin tức này cùng truyền tới nhà họ Nguyên và Thần triều Chu Tước, cũng dậy nên sự kinh ngạc không nhỏ. Nhưng Nguyên Bằng và Thần Đế cũng không để tâm, dù sao biểu hiện của Đường Tuấn ở tầng thứ nhất cũng quá kém.  

“Xem như còn chút bản lĩnh.” Ông lão Đan Thanh đánh giá trong lòng, nói.  

Vỏn vẹn một ngày sau, tầng thứ ba của tháp luyện hồn lại tỏa hào quang. Điều này đại biểu Đường Tuấn thông qua tầng thứ ba, đi lên tầng thứ tư.  

Lúc này, các trưởng lão và ông lão Đan Thanh bên ngoài tháp luyện hồn đều không bình tĩnh nổi nữa. Một ngày thông qua tầng thứ ba, như vậy đã phá vỡ kỷ lục lúc đó của Mộ Thanh.  

Cùng lúc ông lão Đan Thanh đang khiếp sợ trong lòng, trước tiên phong tỏa tin tức này, cấm các trưởng lão truyền tin. Tốc độ này quả là đáng sợ.  

Ông lão Đan Thanh nhìn về tháp luyện hồn, trong lòng chợt kỳ vọng: “Có lẽ cậu ta thực sự có thể lên tầng thứ bảy.”  

Nửa ngày sau, Đường Tuấn đi lên tầng thứ năm.  

“Thế này rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Trong lòng ông lão Đan Thanh tràn đầy nghi ngờ. Tháp luyện hồn dễ lên từ bao giờ thế?  

Mà cũng vào lúc ấy, tại một nơi cách cung điện trên đảo của Độc Cô Cung ngàn dặm.  

Không gian vô cùng ổn định bị rạch một lỗ hổng, từ trong đó có mười mấy Tu Hành giả khoác áo choàng đen bước ra. Từng Tu Hành giả đạp lên không trung, khí tức họ tản ra khiến không gian lay động từng đợt sóng. Dẫn đầu những người mặc áo choàng đen này, chính là một Tu Hành giả cao lớn đeo mặt nạ đầu trâu.  

“Chuẩn bị ra tay thôi.” Mặt nạ đầu trâu nói.  

“Vâng, đặc sứ.” Phần đông những người khoác áo choàng đen đáp lời.  

Ông lão Đan Thanh bên ngoài tháp luyện hồn nhướng mày, đột nhiên nhìn về phía sảnh ngoài Độc Cô Cung: “Muốn ra tay sao?”  

Ông ta nhìn sang mấy vị trưởng lão nói: “Theo tôi ra ngoài ứng chiến.”