Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xích Vân mang theo đám người Đường Tuấn đi vào đại sảnh, trên chủ vị trong đại sảnh là một người đàn ông trung niên với dung mạo thô sơ, mặt nặng trĩu như nước.
Phong Ngự Lôi- thành chủ của thành Trấn Khúc có tu vi cảnh giới Hợp Thể đỉnh cao. Ông ta nhìn đám người Đường Tuấn phía sau Xích Vân, lông mày rậm xoăn lại, nói: “Xích Vân, bọn họ là ai? Còn nữa tôi bảo cậu đi mua đan Hỏa Vũ, đã mua được được chưa?”
Xích Vân lắc đầu nói: “Đan Hỏa Vũ cũng không thể thực sự chữa khỏi căn bệnh lạ này nên tôi không mua nữa.”
Ầm.
“Cậu thật to gan.”
Phong Ngự Lôi đập bàn một cái, cả người Xích Vân liền quỳ trên mặt đất, khóe miệng có máu. Trong hai tròng mắt của ông ta có lôi trì đang dâng trào, vô số sự giận giữ đang chuẩn bị nổ tung.
“Chuyện ta giao phó cho cậu mà cậu dám không làm!” Phong Ngự Lôi nhìn chằm chằm vào Xích Vân.
Xích Vân vội vàng kể lại tất cả những chuyện xảy ra ở Bát Phương Các.
Sau khi Phong Ngự Lôi nghe xong, nhìn về phía Đường Tuấn, nói: “Cậu đến từ Độc Cô Cung?”Đường Tuấn gật đầu.
Phong Ngự Lôi hừ lạnh một tiếng, nói: “Cậu có thể nhìn ra bí mật của đan Hoả Vũ, lại biết loại bệnh lạ này có liên quan đến linh hồn, vậy cậu có thể chữa trị không? Nếu có thể chữa trị, tôi tha cho các người ra khỏi thành cũng không phải việc gì khó khăn? Nếu không có cách thì ngoan ngoãn ở lại thành Trấn Khúc chuyện ra khỏi thành thì có nghĩ cũng đừng nghĩ đến.”
Đường Tuấn nhíu mày, trầm giọng nói: “Tạm thời tôi vẫn chưa có biện pháp chữa trị loại bệnh lạ này.”
Phong Ngự Lôi liền phất tay, nói: “Vậy thì cút đi. Chờ cậu có cách hãy đến tìm tôi.”
Mộ Thanh không vui nói: “Phong thành chủ.” Còn không đợi Mộ Thanh nói hết câu, Phong Ngự Lôi hung hăng trừng mắt nhìn cô ấy một cái rồi nói: “Cút! Không nghe thấy sao? Thánh nữ của Độc Cô Cung ở nơi này của ta thể diện cũng không đáng bao nhiêu.” Biểu cảm của Mộ Thanh cứng đờ.
Đường Tuấn nói: “Trước mắt quả thật tôi không có biện pháp gì để chữa khỏi căn bệnh lạ này nhưng có lẽ có thể trì hoãn thời gian bùng phát.”
Anh nhìn Phong Ngự Lôi nói: “Đương nhiên, ông có thể lựa chọn không tin, hoặc là dùng đan Hỏa Vũ. Nếu lỡ như con gái của ông xảy ra chuyện gì nói, đó chính là trách nhiệm của ông.”
Ánh mắt Phong Ngự Lôi ngưng lại, nói: “Cậu dám uy hiếp tôi sao?”
Đường Tuấn chỉ cười cười, nói: “Chỉ là giao dịch mà thôi.”
Đối phó với loại ngang ngược vô lý như Phong Ngự Lôi, Đường Tuấn không muốn nói đạo lý.
Trong đại sảnh, Phong Ngự Lôi đối diện với Đường Tuấn đối diện, không khí nhất thời trầm trọng tới cực điểm.
Rất lâu sau, Phong Ngự Lôi mới đứng dậy, nói: “Cậu đi cùng tôi.”
Ông ta dẫn mọi người tới một biệt viện trong phủ thành chủ, bên trong biệt viện có một vườn hoa. Hoa tươi nở rộ, có một cô gái vô cùng xinh đẹp ngồi trong đình. Cô gái đang tu luyện, thỉnh thoảng nhíu lại khiến người khác cảm thấy thương hại.
“Cha.” Nhìn thấy Phong Ngự Lôi, cô gái kia mở hai mắt, mỉm cười nói.