Chương 2749

Chiến Thần Thánh Y

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Trong đại sảnh nho nhỏ tràn ngập mùi máu tanh.  

Quân Thế Minh phất tay, một cơn gió mát đột nhiên kéo tới thổi tan mùi máu tanh đi.  

Ông tán thưởng nhìn Thác Bạt Tuyết Tình, khen ngợi: "Nhà họ Thác Bạt đã đào tạo ra một thế hệ rất tốt, quận Đan Dương xuất hiện một thiên tài thật sự. Thác Bạt Tuyết Tình, ta muốn thu cô làm đồ đệ."  

Ông trầm giọng nói: "Trong khoảng thời gian này các cô cậu sẽ gặp không ít tai họa, sau ngày hôm nay cô cũng sẽ trở thành mục tiêu mà nhà họ Vương phải giết. Nhưng chỉ cần cô trở thành đệ tử của ta, ta bảo đảm cô sẽ không xảy ra chuyện gì, hơn nữa địa vị ở trung tâm y tế Hải Châu tương lai cũng sẽ là của cô."  

Quân Nhu nói: "Thác Bạt Tuyết Tình, còn không mau đồng ý đi."  

Quân Thế Minh tuy rằng đào tạo rất nhiều người của nhà họ Quân, nhưng đều chưa tính là đệ tử.  

Nếu như Thác Bạt Tuyết Tình bái sư sẽ trở thành đệ tử duy nhất của Quân Thế Minh, đạt được tài nguyên trong mơ của vô số người.  

Sắc mặt của đám người khẽ thay đổi, đôi mắt phức tạp nhìn về phía Thác Bạt Tuyết Tình.  

Có thể trở thành đệ tử duy nhất của trung tâm y tế Hải Châu à, đây chính là cơ duyên trời ban với Thác Bạt Tuyết Tình mà nói, nhà họ Thác Bạt thậm chí có thể nhân cơ hội này mà bước thêm một bước nữa.  

Thác Bạt Tuyết Tình nhìn về phía Đường Tuấn.  

Quân Nhu cười nhạo nói: "Cô bái cậu ta làm thầy, cậu ta có thể cô thứ gì chứ?"  

Đường Tuấn cười nói: "Cô tự mình chọn đi, tôi không trách cô đâu."  

Đôi mắt của Thác Bạt Tuyết Tình đột nhiên trở nên kiên định, thở hắt một hơi rồi nói: "Tôi đã bái Đường sư làm thầy, sẽ không bái thêm người thầy nào khác nữa."  

Quân Nhu ngẩn người ra, thất thanh nói: "Cô có biết bây giờ mình đang nói cái gì không vậy?"  

Thác Bạt Tuyết Tình nói: "Tôi biết rất rõ. Toàn bộ những thứ tôi có được bây giờ đều là của Đường sư cho, Đường sư có thể cho tôi thứ mà nhà họ Quân không thể."  

Quân Nhu nghe vậy không khỏi cười ra tiếng, nói: "Ha ha ha. Đây là lần đầu tiên tôi nghe được chuyện nực cười như vậy. Chỉ với một giảng viên cao cấp ở quận Đan Dương như cậu ta thì có thể cho cô cái gì chứ? Có thể cho công pháp cao cấp à, hay là tài nguyên để tu luyện, hay có thể chỉ đạo y thuật cho cô không?"  

"Cái gì cậu ta cũng không thể cho cô đâu. Theo cậu ta, cô sẽ không có triển vọng cũng chẳng có tương lai nào. Mà trở thành học sinh của ông Quân đây, đặt ở trước mặt cô đúng là con đường rộng lớn đầy ánh sáng hơn biết bao. Cô nhóc, đừng tưởng rằng có chút thiên phú đã cảm thấy bản thân tài giỏi, nhà họ Quân tôi đây đứng vững vàng ở Hải Châu nhiều năm như vậy, không thiên tài nào là chưa từng thấy qua."  

Quân Thế Minh nhìn Thác Bạt Tuyết Tình một hồi, xua tay nói: "Cô đã quyết định như vậy thì ta đây cũng không ép nữa. Nhưng nếu cô có muốn đổi ý thì cứ đến trung tâm y tế Hải Châu tìm ta, ta có thể bảo vệ cô một mạng. Về phần những người khác thì, thôi bỏ đi."  

Lúc này Đường Tuấn nói rằng: "Không cần ông Quân, đệ tử của tôi, tôi có thể tự bảo vệ được."  

Quân Nhu cười nhạt, lần này cũng không nói thêm gì nữa.  

Quân Thế Minh lắc đầu nói: "Không thể không nói rằng suy nghĩ của cậu còn rất khờ khạo. Chờ lúc cậu thấy được sự hùng mạnh của nhà họ Vương, hi vọng cậu vẫn còn cái gan để nói ra những lời này. Nếu như ta là cậu, ta sẽ tự mình đi chịu đòn tạ lỗi với nhà họ Vương, thậm chí lấy cái chết ra đền tội tránh cho liên luỵ đến đám trẻ."  

Đường Tuấn nói: "Đáng tiếc ông chẳng phải là tôi."  

Quân thế Minh nói: "Rất có can đảm, nhưng hy vọng cậu đừng hối hận."  

Nói xong, Quân Thế Minh mang theo Quân Nhu rời đi.