Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt Đường Tuấn nhìn chăm chú, lòng bàn tay cản Đại Diệt Tuyệt Thủ Ấn của Hạ Nam Phi. Một luồng khí tức hủy diệt mọi thứ, đại diện cho cái chết, xuyên vào trong cơ thể Đường Tuấn, nuốt chửng sinh lực trong cơ thể Đường Tuấn, làm ô nhiễm pháp lực của anh. Càng đáng sợ hơn là, khí tức đó vẫn còn thấm sâu vào trong linh hồn, khiến cho linh hồn vốn đã bị thương của Đường Tuấn run lên.
Sắc mặt Đường Tuấn hơi thay đổi.
Hóa Thần Cảnh của Trung Ương Ngân Hà quả thực rất mạnh. Cho dù đó là trình độ pháp lực mạnh mẽ hay là công pháp tu luyện, cũng đều vượt xa Man Hoang thế giới.
"Đại Diệt Tuyệt Thủ Ấn của Hạ Nam Phi đã tinh thâm hơn rất nhiều, không hổ là thiên tài của Phi Tinh Viện. Ngay cả thầy Quý Đồng cũng tự hào về anh ta." Bên ngoài, Bạch Lương thở dài, đầy xúc động nói: "Ở phủ Bạch Phong cùng với Hạ Nam Phi, đúng là bất hạnh của chúng ta mà."
Đường Tuấn mất cảnh giác, bị một chưởng của Hạ Nam Phi đánh bật lại, đập vào sườn núi.
"Kết thúc rồi chứ."
Bạch Lương cười nói: "Có thể chết trong tay Hạ Nam Phi, người này cũng chết rất đáng."
Ở giữa sườn núi, khói bụi mịt mù, Đường Tuấn bay ra khỏi đó, khóe miệng có chút máu rỉ ra. Đại Diệt Tuyệt Thủ Ấn của Hạ Nam Phi tuy uy lực không mạnh nhưng có thể nhắm vào linh hồn, điều này khiến Đường Tuấn có phần bất ngờ.
"Đúng rồi. Hạ Nam Phi là học trò của thầy thuốc số một là thầy Quý Đồng ở thành phố, nghe đám người Sử thành chủ nói, Quý Đồng có y thuật tốt, ông ta biết cách chữa lành vết thương linh hồn. Hạ Nam Phi biết công pháp tấn công nhắm vào linh hồn cũng là chuyện bình thường."
Sắc mặt Đường Tuấn hơi thay đổi. Những bí thuật tấn công linh hồn tuy hiếm nhưng cũng không phải là không có. Vì Quý Đồng đã có đọc qua linh hồn, có thể nghiên cứu ra loại công pháp này cũng là hợp tình hợp lý.
Hạ Nam Phi đứng trong hư không chắp tay sau lưng, mỉm cười tự đắc, nói: "Hóa ra linh hồn của anh bị thương, xem ra không may cho anh rồi, Đại Diệt Tuyệt Thủ Ấn của tôi chỉ nhằm vào anh."
Anh ta cũng là một thầy thuốc có y thuật cao minh, lập tức nhận thấy sự khác lạ trong khí tức của Đường Tuấn.
Trong nụ cười có chút khinh thường, Hạ Nam Phi nói: "Cho dù linh hồn của anh không bị thương, anh cũng không phải là đối thủ của tôi. Chứ đừng nói hiện giờ linh hồn của anh đang bị thương, tôi e rằng anh cũng không chống đỡ nổi được ba chiêu."
Vừa dứt lời, Hạ Nam Phi lại động thủ.
Anh ta tung ra một chưởng, lại là Đại Diệt Tuyệt Thủ Ấn. Hơi thở của cái chết lại càng dày đặc hơn khi nãy.
Đường Tuấn nheo mắt lại, cũng tung ra một chưởng.
"Đại Diệt Tuyệt Thủ Ấn không thể giết được tôi đâu."
Anh thì thào trong lòng. Dị thú màu vàng trong huyệt Thái Dương gầm thét lên không trung, một cỗ lực lượng nuốt chửng kỳ dị tràn ra.
Ầm. Hai chưởng va chạm vào nhau.
Đường Tuấn vẫn đứng yên bất động, sáu mươi phần trăm Đại Diệt Tuyệt Thủ Ấn đã bị dị thú vàng hấp thu, Đường Tuấn dễ dàng chống lại phần sức mạnh còn lại.