Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu trời phía trên tòa thành Hiệp Hội Y Sư đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng, sau đó từ trong lỗ hổng kia bước ra một thân ảnh mang thần thể Chu Tước, nhìn bề ngoài thực giống như một người đàn ông trung niên. Thân hình người đàn ông trung niên chợt lóe lên, liền ngay lập tức xuất hiện ở Đại Lầu. Lại giống như u linh xuất hiện ngay bên trái của Đường Tuấn.
“Thần đế bệ hạ!” Sắc mặt Cát Thiên Ấn liền biến sắc.
Người xuất hiện chính là Thần đế bệ hạ của vương triều Chu Tước.
“Không hổ là thần đế bệ hạ, hành động thật nhanh chóng.”
Đúng lúc này, một giọng nói khác lại vang lên trong tòa thành của Hiệp Hội Y Sư, chỉ là không giống như Lý Hoàng, thanh âm này ôn hòa hơn rất nhiều, vang lên bên tai mọi người.
Một ông già bay tới, đáp xuống bên phía tay phải của Đường Tuấn.
“Đan thanh lão quỷ.” Sắc mặt Cát Thiên Ấn lại trầm xuống.
Ông lão này chính là ông lão Đan Thanh, sảnh trong của Độc Cô Cung.
“Bọn họ sao có thể nhận được tin tức nhanh đến vậy chứ?”
Sắc mặt của Cát Thiên Ấn ngày càng khó ở, ngay từ lúc Đường Tuấn chữa khỏi cho Ngụy Đào, ông ta liền phong tỏa không gian xung quanh, bảo đảm không có bất kỳ tin tức nào có thể truyền ra ngoài. Nhưng chỉ mới được một lúc, thần đế bệ hạ Ly Hoàng cùng với ông lão Đan Thanh đều đã tới rồi.
Thần đế bệ hạ nhìn thoáng qua Đường Tuấn, trên khuôn mặt nghiêm khắc kia nở ra một nụ cười, nói: “Xem ra tôi đã xem thường cậu rồi, để có thể đi một con đường chưa từng xuất hiện ở trong y thuật trước đây. Anh mười ba có thể đạt tới trình độ như vậy, hẳn là dựa vào sự giúp đỡ của cậu đi.”
Đám người Cát Thiên Ấn nghe vậy, trong lòng căng thẳng. Bọn họ tuy rằng không rõ Đường Tuấn giúp đỡ Ly Thanh Trần cái gì, nhưng nghe ngữ khí của thần đế bệ hạ, liền biết hôm nay thần đế bệ hạ muốn đứng ra bảo vệ Đường Tuấn.
Thần đế trong lòng thở dài, thầm nghĩ: “Nguyên bản ta cho rằng lão mười ba Chu Tước thần thể là trời phù hộ thần triều, hiện tại xem ra hẳn là cũng là dược đường vì hắn trị liệu.”
Ông lão Đan Thanh liếc nhìn đám người Cát Thiên Ấn, nói: “Cát Thiên Ấn, đây là cách Hiệp Hội Y Sư các người đãi khách sao? xin hãy đem những lời vừa nói khi nãy rút lại.”
khi ông lão Đan Thanh và thần đế bệ hạ nói chuyện, đem khí thế của mình phóng ra không hề che giấu.
Thần đế bệ hạ chính là người đứng đầu trong chuẩn thần quân bản, ngoại trừ Cát Thiên Ấn đang ở đỉnh phong của Động Hư cảnh, những trưởng lão khác đều đã lùi ra phía sau, về phần Mạt Thiên Vấn là loại tu sĩ của cảnh giới Hợp Thể, lại càng thở hắt một tiếng quỳ rạp xuống mặt đất.
“Các người còn muốn giữ lại dược y sư sao?” Giọng điệu băng lãnh của thần đế bệ hạ phát lên.
Cát Thiên Ấn ra sức điều hòa lại hơi thở của mình, cả trán đều toát ra mồ hôi, cuối cùng thở dài, nói: “Không dám.”
“Hừ.”
Ánh mắt của thần đế bệ hạ liên tục liếc nhìn đám người Cát Thiên Ấn, cuối cùng dừng lại phía trên người của Cát Thiên Ấn đang quỳ rạp dưới chân, nói: “Dám tính kế dược y sư, nếu không phải tôi không chẳng thèm động thủ với cậu, thì hiện tại liền có thể giết cậu được.”
“Thần đế tha mạng.” Mạc Thiên Vấn vội vàng nói.