Đăng vào: 12 tháng trước
Anh ta không hề nhìn Đường Tuấn nữa, mà là nhìn về phía Vương Trùng, lạnh lùng nói: “Vương Trùng, nên đến phiên chúng ta rồi! Trận chiến đầu tiên là bọn tôi thua.”
Vương Trùng bị ánh mắt của Viên Nhân Phi nhìn chằm chằm đến mức trong lòng cũng trở nên run rẩy, đồng thời thầm mắng Đường Tuấn. Nếu không phải do trận đầu tiên Đường Tuấn đánh quá mức hung ác, Viên Nhân Phi sao có thể giận thực sự đây chứ.
Tuy rằng trong lòng đã sinh ra sợ hãi, nhưng một cỗ cảm xúc càng thêm thô bạo hơn cả lúc này lại trào dâng ở trong lòng anh ta, nhanh chóng xâm chiếm ý thức của anh ta. Ở tận sâu dưới đáy mắt của anh ta tựa như xuất hiện một mảnh máu lửa đỏ rực.
“Chiến!” Vương Trùng quát lên một tiếng chói tai.
Trong nháy mắt, Vương Trùng và Viên Nhân Phi đã sáp vào nhau chiến đấu.
Đạo khí mà Vương Trùng cầm trong tay là một thanh kiếm lớn, ngang dọc bổ ra, phát huy năng lực của thanh kiếm đến mức cực hạn.
Mà Viên Nhân Phi càng thêm dã man cuồng bạo. Anh ta không nhúc nhích động tay dùng bất cứ một loại Đạo Khí nào, trực tiếp dùng thân thể đón đỡ là ánh kiếm của Vương Trùng, ánh kiếm có thể xé rách hư không, nhưng chỉ có thể lưu lại vài tia vết máu trên da thịt của anh ta, cũng không thể thâm nhập.
Thân thể của anh ta vô cùng mạnh mẽ, vậy mà lại không hơn kém bao nhiêu so với Đạo Khí!
“Đây chỉ là hình thái con người của Viên Nhân Phi mà thôi, nghe nói thời điểm mà anh ta chân chính trở nên cuồng bạo thì sẽ bày ra ra hình thái của vượn, thực lực cũng bùng nổ thêm vài phần. Dưới loại hình thái ấy, thực lực của Viên Nhân Phi có thể so với tiểu Tôn Giả!” Vũ Vô Thương đứng ở bên cạnh Đường Tuấn mà giải thích.
Đường Tuấn không có đáp lại, anh đang nhìn về phía Vương Trùng đứng trong sân.
Vũ Vô Thương khẽ nhíu mày, nghi hoặc nói: “Thực lực của Vương Trùng vậy mà lại có chút tinh tiến lên, hơn nữa phương pháp chiến đấu cũng hoàn toàn khác biệt so với trước đây, vậy mà lại dám lấy cứng đối cứng.”
Không chỉ có Vũ Vô Thương, những người khác của tiểu đội Sát Thần cũng phát hiện ra sự khác thường của Vương Trùng.
Vương Trùng lúc này có tính cách hung ác độc địa, thậm chí càng ngỗ ngược càng bạo lực hơn cả Viên Nhân Phi.
"Được lắm! Vương Trùng, là tôi đã coi thường anh rồi. Anh không hổ là người mạnh nhất của tiểu đội Sát Thần, tôi thừa nhận anh có thực lực như vậy."
Viên Nhân Phi hô to một tiếng, đánh một chưởng về phía của Vương Trùng.
Bàn tay bỗng nhiên trở nên lớn hơn giống như là mây che bầu trời.
Cái bàn tay này đã không còn giống tay người nữa, càng giống với tay của vượn và khỉ hơn.
Anh ta thi triển ra hình dạng bộ phận của vượn.
Hai mắt của Vương Trùng lúc này hiện đầy tơ máu, ở sâu trong đôi mắt dường như có hai cái Huyết Trì.
Anh ta gầm lên một tiếng nhỏ như dã thú, sau đó một tay cầm kiếm đâm về phía bàn tay của Viên Nhân Phi.
Vương Trùng quên đi tất cả sợ hãi, chỉ còn lại ý niệm chiến đấu trong đầu! "Vương Trùng, thua ở trong tay tôi, anh hãy lấy đó làm vinh dự đi."
Viên Nhân Phi rống lên một tiếng, bàn tay hạ xuống.
Răng rắc.
Chuôi đạo khí cự kiếm bị gãy cong, phát ra âm thanh của gánh nặng không thể chịu nổi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị bẻ gãy.