Chương 3046

Chiến Thần Thánh Y

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tộc nhân Đệ Cửu Mạch đồng thời gật đầu, thúc dục tinh thần lực vừa thức tỉnh của họ, cùng nhau chống cự áp lực tinh thần này.           

“Hừ, tôi muốn xem các ông có thể kiên trì bao lâu! Kỳ Nhất, con mau nhau giúp chú!”  

Hoang Nam Sơn cười đểu.  

Sau khi Hoang Kỳ Nhất kịp phản ứng, anh ta cũng rót tinh thần lực của mình vào trong tháp nhỏ màu bạc.   

Những người khác không bị áp bức tinh thần cũng ra tay, cùng nhau thúc dục tháp nhỏ màu bạc, họ đã hạ quyết tâm, nhất định phải bắt được Đường Tuấn trước khi anh khôi phục.      

Phù! Phù! Phù!  

Dưới sự áp bức của tinh thần lực cường đại này, tộc nhân Đệ Cửu Mạch bắt đầu không thể kiên trì được. Có vài người khóe miệng đã chảy máu, thân hình hơi lung lay như sắp đổ.          

“Anh.”  Hoang Dược Phi nhìn thấy khóe miệng Hoang Vũ cũng chảy máu, thần sắc trong mắt ảm đạm vài phần, lo lắng kêu lên.          

Đây là tình trạng vết thương của tinh thần lực, rất khó chữa trị.   

Nhưng cho dù như thế, người của Đệ Cửu Mạch vẫn cắn răng, cố gắng kiên trì.    

Thời gian trôi qua từng chút một.   

Các tộc nhân của Đệ Cửu Mạch càng ngày càng nhiều người bị thương, nhưng không ai dừng lại.  

“Đáng chết, những người này là muốn chết sao?”  

Hoang Nam Sơn thầm oán hận trong lòng.          

Tinh thần bí bảo tuy mạnh, nhưng thúc dục cũng tiêu hao năng lượng rất lớn. Bây giờ, nếu như không thể đè bẹp người của Đệ Cửu Mạch trước, vậy họ sẽ bị tinh thần lực cắn trả, cũng sẽ bị thương không nhẹ.   

Lúc ấy, họ sẽ lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.         

“Không được rồi, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhất định phải để cho anh mang bảo vật trấn tộc tới đây, nhất định sẽ bắt được đối phương. Còn Đệ Cửu Mạch, nhân cơ hội để cho họ lập lời thề linh hồn, mãi mãi trung thành với Đệ Nhất Mạch của chúng ta.”  

Hoang Nam Sơn lập tức quyết định.          

Trên một tòa nhà cao nhất ở Dương Thần Vực,.           

Trong nhà bày các loại nhạc cụ, có đàn sắt, trống sênh, có thị nữ xinh đẹp đang đàn tấu, tiếng hát của họ nhàn nhạt, quanh quẩn trong căn phòng, âm thanh cứ văng vẳng bên tai.  

Có hai người ngồi trên gác xép. Một người cao lớn, mặc áo khoác màu xanh đậm, ăn mặc nho nhã, thư sinh.  

Còn người kia lại mặc khôi giáp, đeo đao kiếm, là một tướng quân trên chiến trường. Đây không phải ai khác, mà là tướng quân trấn thủ Táng tinh cổ địa - Hứa Vô Sơn.      

“Vô Sơn, không phải ông đang canh giữ Táng tinh cổ địa sao, sao đột nhiên về làm gì?”  

Người đàn ông nhìn nho nhã, thư sinh hỏi.           

Hứa Vô Sơn thở dài, nói: “Tôi đi tìm cơ hội để trở thành Thần Quân, Độc Cô Lão Ma đã đi trước tôi một bước trở thành Thần Quân, nếu tôi không nhanh lên sẽ bị tụt lại phía sau.”  

Người đàn ông nhìn nho nhã, thư sinh nói: “Chuyện táng tinh cổ địa tôi cũng biết một ít, Độc Cô Lão Ma đúng là quá kiêu ngạo. Nhưng ông muốn tìm cơ duyên trở thành Thần Quân, ông tới tìm tôi cũng vô dụng.”