Chương 2930

Chiến Thần Thánh Y

Đăng vào: 12 tháng trước

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Tôi rất có hứng thú với phương pháp phá giải cấm chế này, không biết lúc bác sĩ Diệp trị liệu cho bọn họ, có thể quan sát không?” Đường Nghiêu nghiêm túc hỏi.  

Tuy trước đây tuy anh cũng có thể phá giải những cấm chế này, nhưng đều dựa vào tinh thần lực mạnh mẽ để cảm nhận nguyên lý của cấm chế, sau đó từ từ phá giải, không có hệ thống tri thức lý luận. Mà phương diện này, Diệp Phạm thân là bác sĩ trong quân, nhất định rất quen thuộc, nếu đồng ý dạy, đối với Đường Nghiêu mà nói sẽ là một lần thu hoạch không nhỏ.  

Trên mặt Diệp Phạm mặt lộ ra ý cười, nói: “Đương nhiên có thể.”  

Ông ấy nói với Mộ Thanh: “Cô cũng tới đây xem đi.”  

Nhìn hai người, ý cười trên mặt Diệp Phạm càng thêm xán lạn, vuốt râu nói: “Không ngờ ở trong quân còn có thể gặp được hai hạt giống bác sĩ tốt như hai người, khiến tôi thấy được tương lai của ngành y. Có lẽ trong tương lai, hai người có thể trở thành thần y, khi đó, lão già này cũng có chung vinh dự.”  

Đạo Nhất Thần Tử nghe thấy lời này, biểu tình âm trầm, hạ giọng nói: “Thánh nữ Mộ Thanh, chúng ta tới quân doanh, còn rất nhiều nơi cần tìm hiểu. Bác sĩ Diệp Phạm cũng vẫn luôn ở trong quân, muốn học hỏi cũng không vội nhất thời, nếu không đi nơi khác trước đã được không.”  

Từ đáy lòng, anh ta rất không muốn Mộ Thanh ở cạnh “Trương Long Sơn”, muốn cắt đứt cơ hội ở chung của hai người.  

Mộ Thanh nhíu mày, nói: “Thần tử, nếu anh có việc cứ đi trước đi. Tôi không có hứng thú với những chuyện khác trong quân, chỉ muốn chuyên tâm học tập y thuật của bác sĩ Diệp.”  

Cảm giác quen thuộc trong lòng cô ấy ngày càng mãnh liệt, sao có thể rời đi.  

Đạo Nhất Thần Tử hơi nhướng mày, cười nói: “Tôi cũng không bận gì, nếu Mộ Thanh gài muốn học y thuật cùng bác sĩ Diệp, tôi sẽ ở đây cạnh cô.”  

Nói xong, khóe mắt anh ta mang theo chút lạnh lẽo, liếc mắt trừng “Trương Long Sơn” một cái.  

Diệp Phạm thấy thế, cười vang nói: “Mấy người trẻ tuổi cô cậu thật là thú vị, thú vị hơn mấy lão già chúng tôi nhiều.”  

Mặt Mộ Thanh ửng đỏ, giải thích: “Bác sĩ Diệp, tôi.”  

Diệp Phạm xua xua tay, nói: “Mộ Thanh, chuyện này đối với cô mà nói chưa chắc không phải một chuyện tốt. Hiện giờ tâm lực cô khô kiệt, cứ thế mãi, sẽ tạo thành trở ngại rất lớn với chuyện tu hành của cô, thậm chí rất dễ nhập ma. Mở rộng lòng mình, đón nhận những thứ mới, có lẽ có thể khiến tâm lực tỏa sáng sinh cơ.”  

Mộ Thanh lắc đầu, nói: “Tâm bệnh chỉ có tâm dược mới có thể trị.”  

Diệp Phạm ngơ ngẩn, thở dài, cũng không nhiều lời.  

Tiếp đó, Diệp Phạm tiếp tục trị liệu cho những người khác. Trong quá trình trị liệu, chậm rãi giảng giải một chút kiến thức lý thuyết và vận dụng tương quan cho “Trương Long Sơn” và Mộ Thanh nghe. Năng lực tiếp thu của hai người đều rất nhanh, khiến Diệp Phạm vui mừng không thôi chính là, “Trương Long Sơn” này không chỉ có có thể nhanh chóng lý giải nội dung mà ông ấy nói, còn có thể trong khoảng thời gian ngắn suy một ra ba, hoàn thiện một chút phương pháp vốn dĩ nhìn như hoàn mỹ.