Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lòng bàn tay ông ta xuất hiện một vòng xoát, vòng xoáy tỏa ra sức hút đáng sợ.
“Chết đi.” Hải Tây Sơn khẽ quát một tiếng.
Đường Vân Tinh và Diêm Hồng sửng sốt một lát, sau đó thay đổi sắc mặt, tên Hải Tây Sơn này lại muốn ăn một mình.
Mà ngay lúc Hải Tây Sơn tưởng rằng một chưởng này có thể bắt được Đường Tuấn, Đường Tuấn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt trở nên bình thường, pháp lực cạn khô lập tức được lấp đầy, anh cười lạnh nói: “Chờ ông rất lâu rồi.”
Lúc trước tam tổ quá cẩn thận rồi, Đường Tuấn cho dù thi triển dịch chuyển tức thời cũng không dám hứa chắc có thể giết chết bọn họ.
Cho nên anh vẫn kiên nhẫn không dùng tiểu thế giới bổ sung pháp lực, bây giờ cơ hội này rốt cuộc đã tới.
“Không tốt.” Hải Tây Sơn thấy thế, không kịp nghĩ nhiều, ông ta muốn thu lại một chưởng kia, sau đó lùi lại. Nhưng đã không kịp nữa, Đường Tuấn khẽ suy nghĩ, thằn văn ngọn lửa trong khiếu huyệt phát động, trung hòa sức mạnh một chưởng này của Hải Tây Sơn, sau đó một con rồng lửa dài dằng dặc xuyên thủng ngực Hải Tây Sơn. Hải Tây Sơn mới vừa phun ra một ngụm máu, máu tươi đã bị ngọn lửa thiêu đốt bốc hơi thành sương máu.
Đường Tuấn đánh một chưởng vào đầu Hải Tây Sơn, pháp lực niêm phong khiếu huyệt của ông ta lại, anh trầm giọng nói: “Tôi bây giờ muốn giết Hải Đông Tử, ông bảo vệ được cô ta sao?”
Anh chọn Hải Tây Sơn, bởi vì lão thất phu này đến lúc này còn muốn bảo vệ Hải Đông Tử.
Hải Đông Tử nghe vậy, cơ thể khẽ run, xém chút nữa rơi từ trên trời xuống.
“Đường Tuấn, cậu dám?” Đường Vân Tinh và Diêm Hồng gầm lên.
Hải Đông Tử cũng gằn giọng: “Đừng quên những người bạn kia của cậu còn ở trong tay tôi, chỉ cần lão tổ thiếu một sợi tóc, tôi sẽ khiến bọn họ chôn cùng.”
“Thật sao? Cô cũng có thể thử xem.” Đường Tuấn cười lạnh.
Hải Đông Tử cắn răng, cô ta lấy một ngọc bài đưa tin ra nói: “Hải An, giết chết lão già thôn Thạch kia đi.”
Không ai trả lời, phía bên kia ngọc bài đưa tin trở nên yên tĩnh.
Hải Đông Tử bỗng cảm thấy bất an không thôi, cô lại lấy mấy ngọc bài đưa tin khác ra nhưng cũng không ai trả lời cô ta.
Những thuộc hạ kia của cô ta giống như đều đã chết vậy.
“Sao lại như thế?” Hải Đông Tử choáng váng, Đường Tuấn không phải vẫn chiến đấu cùng ba vị lão tổ sao, anh ra tay lúc nào?
Thật ra lúc Đường Tuấn mới vừa xông vào nhà họ Đường, sức mạnh tinh thần của anh đã phát hiện hơi thở đám người lão Quý, anh đã thuận tiện giết chết những người canh giữ kia.
Hải Tây Sơn bị Đường Tuấn khống chế cũng không thể giữ vững uy nghiêm nữa, ông ta run rẩy nói: “Đường Tuấn, thả tôi ra, tôi có thể thề, nhà họ Hải sẽ không đối địch với cậu nữa.”
“Hải Tây Sơn.” Đường Vân Tinh và Diêm Hồng hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Nếu như nhà họ Hải ngồi yên, vậy hai người bọn họ vốn dĩ