Đăng vào: 12 tháng trước
Nhưng bây giờ Đường Tuấn liếc mắt đã nhìn ra khi thế của thú hoang cổ đại có sự thay đổi, nhưng anh ta lại chậm một nhịp.
Loại chênh lệch này sẽ quyết định sự sống và cái chết trong cuộc chiến sinh tử.
Diêm Quân Ngư nghe vậy, không khỏi nhìn Đường Tuấn thêm một cái: “Cùng ra tay giết tên này.”
Sóng âm mang theo sức mạnh tinh thần khiến cơ thể ba người khẽ cứng lại, nhưng sau một khắc, ba người cùng xông về phía thú hoang cổ đại.
Trong mắt thú hoang cổ đại lóe lên sự chết chóc, đặc biệt lúc nó nhìn Đường Tuấn, ý định giết người gần như dâng trào.
Quả thật như Đường Tuấn từng nói, thời gian mấy vạn năm này đã sớm hao mòn sức mạnh tinh thần và pháp lực của nó đến mức cực hạn, bây giờ nó quả thực không có bao nhiêu sức mạnh.
“Cho dù như vậy, ta cũng phải chôn cùng bọn bây, đặc biệt là anh.”
Trong lòng thú hoang cổ đại rít gào.
Nếu như Đường Tuấn không nói toạc ra, vậy thì nó trả giá một chút đã có thể giết chết Đường Thanh Dương và Diêm Quân Ngư rồi, nhưng tình thế bây giờ thì ngược lại.
Ầm ầm ầm.
Bóng dáng ba người một thú không ngừng xông tới, tốc độ cũng vô cùng nhanh, chỉ có thể nhìn thấy từng đạo tàn ảnh xuất hiện.
Khương Thuần và Kinh Thiên Côn nhìn mà trợn mắt ngoác mồm, đặc là Khương Thuần cứ lẩm bẩm: “Không ngờ sức chiến đấu của Tiểu Đường này lại thăng tiến không ít, xem ra sau này vẫn bớt chọc giận anh ta, miễn cho bị đánh chết.”
Kinh Thiên Côn khá tán thành mà gật đầu.
Sức chiến đấu của một cảnh giới Hợp Thể phát huy thế mà có thể so với cảnh giới Động Hư đỉnh cao, chuyện này quả thật chính là yêu nghiệt.
Vừa nghĩ tới bản thân lúc trước còn xem Đường Tuấn là quả hồng mềm, đã từng muốn xuống tay với anh ta, Kinh Thiên Côn lập tức cảm thấy thân côn lạnh lẽo, thế giới này nguy hiểm quá.
Ánh mắt của Kinh Thiên Côn lặng lẽ nhìn về phía Khương Thuần, trong lòng mới có mấy phần bình tĩnh, ít ra không phải ai cũng biến thái như thế, tên này mặc dù là cảnh giới Động Hư, nhưng thực lực cao như thế sao so với mình lại vô dụng như thế.
Khương Thuần làm sao không hiểu hàm nghĩ trong ánh mắt của Kinh Thiên Côn, nắm đấm mạnh mẽ gõ mấy lần trên người côn nói: “Ông đây là anh tài ngút trời, còn chưa phát huy sức mạnh, chờ ta phát huy sức mạnh, Tiểu Đường chỉ có thể cạp đất sau mông ta thôi.”
Kinh Thiên Côn khịt mũi khinh thường, tên này còn muốn Đường Tuấn cạp đất, trừ khi có Thần quân hay Tôn giả nào không có mắt thu anh ta làm đệ tử, lúc ấy mới có hy vọng, nếu không đừng đùa nữa.
Ngay lúc một người một côn trò chuyện, cuộc chiến giữa ba người một thú cũng đến trình độ gay cấn.
Áo giáp ngực phải củ Diêm Quân Ngư bị thủng lỗ, không có cảnh “xuân” lộ ra ngoài, chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ máu thịt be bét dữ tợn.
Trường thương trong tay cô ta che kín từng vết nứt, khiến cho người ta có cảm giác lúc nào cũng có thể đổ nát.
Sắc mặt Đường Thanh Dương tái nhợt, cơ thể gầy đi rất nhiều.
Trong cuộc chiến nửa tiếng đồng hồ này, hiệu lực dồi dào của thuốc trong người anh ta đã bị tiêu hao sạch sẽ, thậm chí anh ta còn thiêu đốt sức mạnh tinh thần và sức sống của mình đến mức mấy lần bùng nổ, nếu không lúc này đã chết dưới hàm răng của thú hoang cổ đại.