Đăng vào: 12 tháng trước
Chờ sau khi ba người rời khỏi, trong sảnh lớn bỗng nhiên có một tràng âm thanh ồn ào vang lên.
“Trung tâm y tế chúng ta lại có thêm một vị giảng viên cao cấp, đây là chuyện lớn. Không biết y thuật của anh ta thế nào, dạy môn học gì.”
“Vị giảng viên cao cấp này trông dáng vẻ là được mời từ bên ngoài kéo thẳng vào lớp cao cấp, chỉ sợ rất nhiều giáo viên và học sinh đều sẽ có ý kiến.”
“Tôi ngược lại rất chờ mong, tôi muốn xem thử bản lĩnh của vị giảng viên mới này, là sâu hay rồng lập tức sẽ rõ thôi.”
Mà hai người Hàn Tâm Tâm lúc này đang mang Đường Tuấn đến nơi ở.
Dọc theo đường đi, đôi mắt xinh đẹp của Hàn Tâm Tâm liên tục nhìn Đường Tuấn: “Không ngờ tới anh lại là giảng viên cao cấp của trung tâm y tế chúng tôi.”
Đường Tuấn gật đầu, suy nghĩ của hai cô bé sao anh không biết chứ, chỉ là anh lười tính toán mà thôi.
Trương Kỳ lườm anh rồi thầm nói: “Giảng viên cao cấp có gì đặc biệt.”
Hàn Tâm Tâm không khỏi kéo Trương Kỳ.
Người phụ nữ này hiển nhiên vẫn đang cảm thấy xấu hổ vì việc mất mặt vừa nãy.
Giảng viên cao cấp trong trung tâm y tế chỉ đứng sau giám đốc và phó giám đốc, có vài bác sĩ trong trung tâm y tế đợi hơn nửa đời người cũng không thể lên chức giảng viên cao cấp.
Giảng viên cao cấp trẻ tuổi như Đường Tuấn đây ở trong trung tâm y tế quận Đan Dương càng gần như không hề tồn tại.
Nếu như vậy cũng không tính là ghê gớm, vậy cái gọi là sinh viên tài cao trung tâm y tế của hai người bọn họ không phải càng vô dụng, phải biết bọn họ chỉ nhở hơn Đường Tuấn vài tuổi mà thôi.
Ba người rất nhanh đã đi tới một nhóm sân, cách đó không xa có một sân bố trí trận pháp bên ngoài, nhìn vô cùng tinh xảo, Hàn Tâm Tâm giới thiệu: “Đây là nơi ở của những giảng viên trung tâm y tế, bởi vì không gian có hạn, cho nên phần lớn nơi ở của giảng viên đều khá nhỏ. Chẳng qua anh là giảng viên cao cấp nên nơi ở có lẽ vẫn tạm được.”
Ba người nhanh chóng đi vào trong sân, diện tích lớn hơn gấp năm sáu lần so với ngoài sân, không chỉ có phòng nghiên cứu riêng, còn có một sân sau đặc biệt lớn. Anh nhìn thấy dáng vẻ ước ao của hai cô bé.
“Anh cũng không có vật cưỡi yêu thú, sân sau lớn như vậy cho anh cũng lãng phí.” Trương Kỳ tức giận bất bình chỉ vào sân sau to lớn.
Tuy rằng cô ta cũng là con cháu thế gia, nhưng muốn có một sân lớn như thế trong trung tâm y tế là điều gần như không thể, mà Đường Tuấn mới đến đã có được nên khiến cho cô ta đỏ mắt một phen.
Thế nên cô ta bèn nghĩ tất cả biện pháp để đả kích Đường Tuấn nhằm an ủi mình một chút.
Cô ta biết Đường Tuấn cưỡi sư tử cánh lửa của Hàn Tâm Tâm tới quận Đan Dương, vậy nên cô ta đương nhiên cho rằng Đường Tuấn không có vật cưỡi yêu thú.
Ai biết cô ta mới vừa nói xong thì Đường Tuấn lập tức nói: “Ai nói tôi không có vật cưỡi yêu thú?”
Trương Kỳ ngẩn ra, cô ta nhếch miệng nở nụ cười: “Vậy anh gọi ra để chúng tôi xem đi. Anh thân là giảng viên cao cấp nếu như ngay cả vật cưỡi yêu thú cũng không có thì đúng là mất mặt đó.”
Hàn Tâm Tâm thấy thế cũng chỉ có thể thờ dài trong lòng.