Chương 2503

Chiến Thần Thánh Y

Đăng vào: 12 tháng trước

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, hai người bọn họ vẫn có không thể tin được. Vượt cấp giết Động Hư, hơn nữa đối phương chỉ là một vị Thánh Tử.  

Đường Tuấn lắc đầu với hai người bọn họ rồi nhìn về phía hồ Hoả Viêm, nghĩ thầm: “Bà ơi, bà có nhìn thấy không?”  

“Đi thôi.” Đường Tuấn mặc kệ Dần Thiệp như người điên, chuẩn bị rút lui.  

“Muốn đi ư, đi được chắc?” Thấy vậy, Dần Thiệp nở một nụ cười lạnh.  

Ông ta vừa nói dứt lời, trong tòa tháp cao của thành Thiên La có một pháp trận chợt sáng lên, sau đó một luồng khí tức mạnh mẽ xuất hiện trong không trung. Một bóng người cao hàng vạn thước như người khổng lồ chống trời* xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Mặc dù bóng dáng không hề được bao phủ thêm một tầng ánh sáng nhưng vẫn mang lại cho người ta cảm giác chói mắt. Khuôn mặt anh ta như được dao đẽo rìu gọt, những đường nét trên gương mặt bộc lộ sự cương nghị, lạnh lùng. Trong mắt anh ta không nhận thấy được bất kỳ niềm vui lẫn nỗi buồn, nhưng sâu trong đáy mắt kia lại lập lòe sấm chớp.  

*开天巨人: Xuất phát từ sự tích Bàn Cổ khai thiên (Bàn Cổ chống trời 盘古开天) của Trung Quốc  

“Dám giết Thánh Tử Thánh Địa Thiên Lý của tôi! Tự tìm đường chết!” Bóng người kia  nói với vẻ hờ hững.  

Vốn dĩ chỗ sâu nhất của tinh không là một mảnh u tối, nhưng khi giọng nói vang lên, một luồng ánh sáng xuất hiện phá vỡ bóng tối.  

“Thần Quân!”  

Vẻ mặt của Dần Thiệp, Tô Minh Thao và Kiều Bất Di đồng thời thay đổi, trong lòng họ cảm thấy nặng trịch, hô hấp trở nên khó khăn.  

Người này chắc chắn là cường giả của cấp bậc thần quân.  

Đầu tiên bóng dáng kia hướng sự chú ý của mình về phía Dần Thiệp, Dần Thiệp không quan tâm gì đến tôn nghiêm của cường giả mà vội vàng quỳ xuống trên không trung, ông ta cung kính nói: “Là tôi không bảo vệ được Thánh Tử, xin Thần Quân thứ tội.”  

“Làm người lương thiện chín kiếp rồi, chỉ cần tu hết kiếp này là có thể được chứng đạo.” Người kia nói một cách thờ ơ.  

Dần Thiệp quỳ rạp trên đất như một con chó, ngay cả nhúc nhích cũng không dám. Dường như ánh mắt của người kia có thể nhìn thấu mọi bí mật của ông ta.