Đăng vào: 12 tháng trước
Đường Tuấn cười nói: "Đương nhiên là tôi có thể hiểu, nhưng mà tôi phải nói cho cô biết, cho dù ông Qua và học trò của ông ta liên thủ lại, cũng không trị được vết thương của cha cô, thậm chí có thể sẽ càng nặng hơn."
"Cậu nói cái gì!"
Vừa dứt lời, ông Qua lập tức đứng dậy, nét mặt tức giận trừng Đường Tuấn, nói: "Cậu đang nói lung tung cái gì thế?"
"Tôi còn tưởng là cậu có chút bản lĩnh, nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ là một tên nhóc cuồng ngạo. Việc là trợ lý coi như tôi chưa nói. Cậu thua xa Vệ Võ lắm."
Sử Ái Vi cũng cau mày, có chút không vui nói: "Anh Dược, vừa rồi tôi đã đền bù cho anh không phải sao. Anh còn nói những lời như thế, có hơi nhỏ mọn quá rồi không."
Đường Tuấn cười nói: "Thái Uyên, Quan Xung, Ngư Tế, Quy Lai và m Đô."
Sử Ái Vi trong mắt đã tràn đầy tức giận, cô ta trầm giọng nói: "Dược Đường, ở đây không có chỗ cho anh nói, mau đi đi!"
Đường Tuấn chẳng nhìn cô ta, mà nhìn sang ông Qua.
Ông Qua lộ ra vẻ mặt không dám tin, thất thanh nói: "Làm sao cậu biết được?"
Những gì Đường Tuấn nói có vẻ không có gì đặc biệt đối với Sử Ái Vi, nhưng đối với ông Qua thì lại rất chói tai, giống như sấm sét. Bởi vì năm từ mà Đường Tuấn nói đại biểu cho năm huyệt, mà năm huyệt này là vị trí lúc trước ông ta đả thông cho Sử thành chủ, hơn nữa Đường Tuấn còn nói đúng thứ tự! Cứ như thể Đường Tuấn tận mắt chứng kiến ông ta chữa trị vết thương cho Sử thành chủ vậy!
Đường Tuấn chậm rãi nói: "Trong số các huyệt trên người của Sử thành chủ, chỉ có năm huyệt này là có khí tức cuồng bạo. Tôi đoán là do lần trước ông đã thử đưa pháp lực trong Nguyên Anh vào nên mới như thế."
"Vậy thì sao? Đây cũng chẳng phải là bản lĩnh tuyệt vời gì. Chỉ cần người học một chút y thuật cũng có thể nhận ra." Sử Ái Vi nghẹn ngào.
"Cô cả, lời này của cô nói sai rồi."
Ông Qua chăm chú nhìn Đường Tuấn, nghiêm giọng nói: "Đây là một bản lĩnh rất tuyệt vời đấy. Bình tĩnh xem xét, nếu đặt vào vị trí đó, tôi làm không được."
Huyệt khiếu của tu hành giả dường như có thể tỏa ra khí tức bất cứ lúc nào, mà khiếu huyệt cũng có hơn hàng trăm vạn cái, có một số tu hành giả vì công pháp tu luyện mà khai thông quá nhiều khiếu huyệt, muốn tìm chút khí tức ít ỏi trong những khiếu huyệt này càng khó hơn là mò kim đáy biển, càng khiến ông Qua kinh ngạc hơn là, Đường Tuấn vậy mà lại có thể nói đúng thứ tự những chỗ mà ông ta đã chữa trị, độ khó càng tăng thêm gấp trăm lần.
Sử Ái Vi giật mình. Cô ta biết rõ về y thuật của ông Qua, chưa kể ở thành Hồng Dương, thậm chí nổi tiếng ở trong khắp phủ Thiên Hải, vậy mà bây giờ ông Qua lại nhận là mình kém cỏi.
Sử thành chủ cũng kinh ngạc nhìn Đường Tuấn cười nói: "Xem ra cậu cũng có chút bản lĩnh, nên mới được ông Quan khen ngợi như thế."
Ông Qua thu lại nét mặt kinh ngạc khi nãy, gật đầu nói: "Khi nãy là do tôi đã nói sai, cậu giỏi hơn Vệ Võ. Nhưng nhận ra là một chuyện, chữa trị được là một chuyện khác. Như vậy đi, cậu và tôi kết hợp chữa trị, đương nhiên vẫn do tôi làm chủ, nếu thật sự có thể chữa khỏi cho Sử thành chủ, như thế thì tốt quá rồi."
Đường Tuấn nói với giọng điệu chắc nịch: "Tôi làm chủ, ông phụ trợ. Y thuật của ông không bằng tôi, nếu để ông làm chủ, Sử thành chủ chắc chắn sẽ chết."
Ông Qua nghe câu này, sắc mặt tái đi vì tức giận. Đề nghị vừa rồi của ông ta đã là nhượng bộ lắm rồi, ông ta muốn xem thử y thuật của Đường Hiểu, nào ngờ Đường Hiểu lại đưa ra yêu cầu như thế.
“Ông Qua là thân phận gì, sao có thể làm phụ trợ cho anh được?” Sử Ái Vi tức giận nói.
Sử thành chủ cũng định lên tiếng, là một bệnh nhân, đương nhiên ông ta tin tưởng ông Qua hơn.