Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Coi như không phải, cũng có thể chênh lệch không xa. Dù cho ở thời kỳ Luyện Khí Sĩ Thần Dương chi thể đều không phải là thể chất bình thường, chỉ có thể chất siêu phàm trong truyền thuyết mới có thể lấn át nó triệt để. Ai, rất muốn kiến thức thời kỳ Luyện Khí Sĩ kia một chút. Nghe nói, khi đó có thể thấy tiên nhân Nguyên Đan ở khắp nơi, càng có siêu việt Nguyên Đan Luyện Khí Sĩ sinh ra, phi thiên độn địa dời núi lấp biển, đây mới thật sự là phong phạm của tiên nhân. Đáng tiếc thế gian bây giờ không có Luyện Khí Sĩ thuần túy, cả Chứa Chan cũng không có loại nhân vật này.”
Võ đạo và thuật pháp chân nhân xuất hiện ở Hàn Cung lần này hầu như ở khắp mọi nơi, một đám người tụ tập lại cùng một chỗ thảo luận đủ loại bí mật và các nhân vật thiên tài.
Advertisement
“Lần này thiên địa đại biến, không biết có khả năng tái hiện lại thời đại huy hoàng kia hay không.”
Advertisement
“Được rồi đừng thảo luận nữa, Tôn Như Ngọc tới. Luyện Khí Sĩ không ra, Chứa Chan rất có thể chính là tiên cảnh duy nhất hiện thời. Không ai có thể trêu chọc nổi.”
Lúc một đám người thảo luận, một đạo ánh sáng xanh giáng xuống từ trên trời, xuất hiện ở chính giữa đại sảnh. Ánh sáng xanh tán đi, xuất hiện một người, chính là Tôn Như Ngọc.
Theo đạo lý, hôm nay là hôn lễ của hắn, hắn phải mặc đồ cưới đỏ tươi, nhưng hắn lại mặc cả một thân màu trường bào máu trắng. Gió nhẹ thổi qua, làm cho có một loại cảm giác hắn phiêu phiêu, phảng phất như tiên nhân thuận gió mà đi.
"Mặc dù Tôn Như Ngọc này là thiên tài, nhưng cũng là người cực kỳ ích kỷ. Lần này phải đoạt Huyền Hàn chi khí của cô bé Hàn Cung kia, cũng không mặc đồ cưới, rõ ràng là sợ dính nhân quả. Hoặc là trong lòng hắn cho rằng nữ đệ tử kia không xứng với hắn.”
“Người này cao ngạo, e rằng trong mắt chỉ có bản thân mình thôi.”
Nhìn thấy trang phục của Tôn Như Ngọc, hầu như trong lòng người ở đây đều nghĩ đến những thứ này. Chỉ là ngại mặt mũi của Tôn Như Ngọc và Hàn Cung nên không dám nói thẳng.
Tôn Như Ngọc ngẩng đầu, đột nhiên trong mắt hắn hiện ra cảnh tượng bão tuyết bên ngoài Hàn Cung. Ánh mắt hắn híp lại, trầm giọng nói: “Thời gian đến rồi, đưa Thẩm Ngọc Nhu ra đây.”
“Nhưng Tôn sư huynh, cung chủ chúng ta có phân phó, nhất định phải đợi bà xuất quan mới có thể hành đại lễ.” Lúc này, có vị đệ tử Hàn Cung lên tiếng nói.
“Hử?” Tôn Như Ngọc khẽ nhíu mày: "Không có chuyện gì phải đợi, Lâm Thi Tình có tới hay không đều như thế. Đi, đưa Thẩm Ngọc Nhu ra đây.”
Lúc hắn nói chuyện mang theo một loại ngữ khí không được phép nghi ngờ, có chút cảm giác ra lệnh.
“Thế nhưng mà.” Đệ tử Hàn Cung kia còn muốn nói tiếp.
“Không nhưng nhị gì hết. Các người chỉ cần làm theo lời tôi bảo là được rồi.” Tôn Như Ngọc đánh gãy lời người đệ tử kia mà nói, lời nói nặng tựa Thái Sơn.
Thanh âm ầm ầm vang lên bên tai nữ đệ tử kia. Thất khiếu nữ đệ tử Hàn Cung kia lập tức chảy ra vết máu.
“Hừ, đây coi như là chút giáo huấn nhỏ cho cô. Trên đời này người dám phản kháng tôi đều đã chết.” Tôn Như Ngọc lạnh nhạt nói.
Mấy người đệ tử Hàn Cung liếc nhau, chỉ có thể đi dẫn Thẩm Ngọc Nhu ra. Một lúc sau, Thẩm Ngọc Nhu và Mộc Thanh Lam bị dẫn ra.
Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Ngọc Nhu hơi trắng, mắt to chớp chớp, đáng yêu như em gái nhà bên khiến người thương tiếc.