Chương 890

Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

CHƯƠNG 890

Giọng Lâm Nam Kiều lại truyền tới, đắc ý mỉm cười, thánh thót như hoàng oanh: “Tôi có vài lời muốn nói, buổi chiều lúc nói chuyện hình như tôi quên mất vài chuyện, thời gian chúng tôi ở bên nhau còn lâu hơn chị tưởng, còn nữa, cảnh sắc Hoàng Diêu quả thực không tệ, chúng tôi trải qua kỳ nghỉ tuyệt vời ở đó, chụp rất nhiều hình, còn đến Ninh Thành cưỡi ngựa, cùng cưỡi một con ngựa, giống như hưởng tuần trăng mật…”

Thân Nhã nắm chặt điện thoại, cơ thể như trong hầm băng, vô cùng lạnh lẽo, thở ra cũng mang theo hàn ý thấu xương.

“Lúc ở bên nhau, anh ấy kêu tôi gọi anh ấy là anh trai, có phải bây giờ anh ấy vẫn chưa về nhà, tôi muốn ăn bánh kem, anh ấy đi mua cho tôi rồi…”

Máu huyết chảy ngược, tim càng thêm đau đớn, Thân Nhã vứt điện thoại xuống đất, vì cô mở loa ngoài, giọng nói chán ghét của Lâm Nam Kiều vẫn không biến mất.

“Thực ra không cần tôi nói, bản thân chị cũng có thể cảm nhận được, bây giờ anh ấy ngày càng phiền chán chị, cũng không để tâm nữa, hoặc có thể nói, anh ấy đã sinh ra chán ghét chị…”

Giọng nói đó huyên thuyên bên tai, Thân Nhã cảm thấy đầu sắp nổ tung, hai tay cô ôm đầu, đau đớn đến ngạt thở.

Đèn phòng không mở, tối mịt, cô lại mơ màng đi về phía trước, muốn hung hăng vứt điện thoại đi.

Nhưng phòng quá u ám, lại thêm kéo rèm, cô căn bản không nhìn thấy đường, chân vấp vào ghế.

Thân thể cô loạng choạng không vững, đối diện lại là bàn trang điểm, phần bụng vừa khéo đập mạnh vào cạnh bàn, cô đau đến ngã xuống đất, máu tuôn chảy, bụng nóng rát lại đau đớn, khiến cô không thở nỗi, cảm giác duy nhất lúc này của cô chính là đau, ngoại trừ đau, vẫn là đau…

Giống như có thứ gì đó nóng rẫy đang chảy ra giữa hai chân, rất khó chịu, muốn đứng dậy lại lực bất tòng tâm.

Cô co rúc trên đất, hai tay ôm bụng, sắc mặt vô cùng đau đớn.

Điện thoại đã không biết rơi ở đâu, đèn phòng vẫn tối, dì giúp việc cũng không ở đây, dù cô kêu ra tiếng, lại có ai đến giúp cô?

Tiểu Trương đứng trước cửa căn hộ, nhấc tay ấn chuông, lại không có tiếng động nào, nhưng cửa để lại khe hở.

Anh ta do dự vài giây, đẩy cửa bước vào, vừa đi vừa khẽ gọi: “Cô Thân, cô có nhà không?”

Cửa phòng ngủ vẫn đóng, giọng Tiểu Trương xuyên qua khe cửa truyền vào, Thân Nhã đau đớn kêu ra tiếng, giơ tay gõ mặt sàn, muốn mượn tiếng vang phát ra thu hút sự chú ý.

Tiểu Trương quả nhiên nghe thấy, theo tiếng động đẩy mở cửa, bước vào phòng ngủ, dùng ánh sáng yếu ớt của điện thoại mở đèn.

Hình ảnh thê thảm của Thân Nhã trên mặt đất đập vào mắt, đương nhiên cũng nhìn thấy rõ ràng máu tươi giữa hai chân cô, Tiểu Trương cả kinh, vội chạy tới: “Cô Thân!”

“Đau bụng…đau quá…” Thân Nhã hít ngụm khí lạnh, đầu ngón tay bắt lấy góc áo Tiểu Trương, như bắt lấy thanh gỗ cứu mạng cuối cùng.

Tiểu Trương căng thẳng, gọi cho anh Hoắc, vừa kết nối, vội nói: “Anh Hoắc, cô Thân đang chảy máu…”

“Anh nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện gần nhất, nhớ gọi cấp cứu, tôi đến ngay…” Giọng Hoắc Đình Phong trầm thấp lại ổn trọng.

Xe dừng dưới lầu, đi thang máy xuống thẳng dưới lầu, Tiểu Trương đặt cô đã hôn mê vào ghế phụ, thắt dây an toàn, lái vội đến bệnh viện gần đó.