Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 2037
Vừa nhìn thấy là anh, trái tim còn đang treo ngược của Mộ Dĩnh Nhi gần như hạ nhanh xuống, cô ta ổn định lại hơi th ở dốc: “Đột nhiên ngất xỉu, sau đó biến thành như này.”
“Cô cần bao nhiêu tiền?”
Quý Hướng Không nhìn cô ta, cũng từ trong túi quần tây lấy điện thoại ra.
Mộ Dĩnh Nhi lắc đầu: “Tổng giám đốc, em không cần dư tiền, em chỉ cần tiền phẫu thuật là được, còn nhiều hơn, em một đồng cũng không cần!”
Nghe vậy, lông mày của Quý Hướng Không nhướn lên, sau đó gọi điện cho trợ lý, bảo anh ta chuẩn bị 3 tỷ, sau đó cầm tới bệnh viện Nhân Dân.
Nghe thấy 3 tỷ, Mộ Dĩnh Nhi sửng sốt vội lắc đầu: “Tổng giám đốc… quá nhiều rồi… em sẽ viết giấy nợ cho anh!”
“Không cần…” Quý Hướng Không cúp máy, lại đi tới phòng làm việc của bác sĩ chữa trị chính một chuyến, đánh tiếng trước.
“Nếu Quý tổng không phải là nói cho mượn… vậy thì số tiền này em sẽ không lấy…” Thái độ của Mộ Dĩnh Nhi rất kiên quyết.
Ngón tay dài day mi tâm, Quý Hướng Không đồng ý với cô ta, cũng bảo y tá lấy giấy và bút cho cô ta.
Xung quanh còn có người thân của Mộ Dĩnh Nhi, thấy vậy thì đều lắc đầu, cảm thấy đầu óc của con gái nhà họ Mộ này rõ ràng bị đập hỏng rồi.
3 tỷ, người ta cho không, nhưng cô ta không muốn, cứ muốn viết giấy nợ gì đó!
Sau khi xử lý xong chuyện này, Quý Hướng Không định rời đi, trước khi đi thì dặn dò Mộ Dĩnh Nhi: “Nếu mẹ cô có chuyện gì hoặc tỉnh lại thì nhớ gọi điện.”
Thật ra trong lòng Mộ Dĩnh Nhi rất lo lắng, đèn của phòng phẫu thuật mãi không tắt, tuy ở bên ngoài có rất nhiều người thân, nhưng trong lòng cô ta rất rối.
Nghe thấy lời này, không khỏi càng thêm hoảng hốt, bước lên hai bước, cô đưa tay, không tự chủ mà nắm lấy tay của anh, trên gương mặt thanh tú là sự khát vọng sâu sắc: “Tổng giám đốc, có thể ở bên em một lúc không? Chỉ cần ở bên em một lúc thôi?”
Lông mày của Quý Hướng Không nhíu lại, cuối cùng không có rời đi, cơ thể cao ráo dựa vào bức tường ở một bên.
Mộ Dĩnh Nhi đứng ở bên cạnh anh, bám chặt anh, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Đèn của phòng phẫu thuật mới tới 8 giờ tối mới tắt, bác sĩ đi ra tháo khẩu trang xuống: “Sau này một chân e là không thể đi lại được nữa.”
“Sao lại vậy?” Mộ Dĩnh Nhi cảm thấy không dám tin!
Bác sĩ nói: “Lần này ngã khá nghiêm trọng, thần kinh có tổn thương, cho nên dẫn tới một chân không thể đi lại.”
Mộ Dĩnh Nhi không chịu nổi đả kích này, hai mắt tối sầm, cơ thể đổ ra sau, may mà Quý Hướng Không nhanh tay nhanh mắt, đỡ lấy cô ta.
Đợi khi Mộ Dĩnh Nhi tỉnh lại thì đã ở trong phòng bệnh.
Quý Hướng Không đứng ở trước cửa sổ uống nước ấm, nghe thấy âm thanh, anh quay đầu, nhướn mày: “Tỉnh rồi sao?”
Gật đầu, trong lòng cô ta rất khó chịu.
Nhưng sau khi tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy là anh, sự căng thẳng đè nén trong lòng cuối cùng cũng nới lỏng, không có lo lắng như trước nữa.
Quý Hướng Không luôn không giỏi an ủi người khác, những lúc như này dĩ nhiên không giỏi nên anh không lên tiếng.