Đăng vào: 12 tháng trước
CHƯƠNG 691
Bà Quách Mỹ Ngọc tuổi đã cao, khó lòng chịu được kích thích như vậy, ngất luôn tại chỗ.
“Mẹ, mẹ, mẹ làm sao vậy?” Diệp Giai Nhi đẩy Thẩm Hoài Dương ra, run rẩy chạy tới.
Thẩm Hoài Dương phản ứng nhanh, anh nhanh chóng bước tới đỡ Quách Mỹ Ngọc đã bị ngất xỉu rồi gọi to một tiếng: “Bác sĩ!”
Quách Mỹ Ngọc được đưa vào phòng bệnh, bác sĩ làm kiểm tra toàn diện, không có gì đáng ngại, chỉ là bị ngất, tỉnh lại sẽ không có vấn đề gì nữa.
Sau đó Diệp Giai Nhi đi tới phòng bệnh của Diệp Đức Huy, Thẩm Hoài Dương vội vàng đi theo sau, anh cũng theo vào nhưng cô đã lên tiếng: “Một mình em vào thôi.”
Anh hiểu rõ tâm trạng cô lúc nào hơn ai hết, anh cũng không kiên trì, để một mình cô đi vào cũng tốt.
Bức tường màu trắng, ga giường màu trắng, trước mắt cô toàn là màu trắng, màu trắng đến gai mắt…
Diệp Giai Nhi đứng ở đó, nhìn Diệp Đức Huy ở trên giường bệnh, cô há miệng mấy lần nhưng cuối cùng đều không phát ra tiếng.
Sau đó, nước mắt như nước biển tràn bờ đê, lăn dài trên gò má của Diệp Giai Nhi, sự lạnh lẽo không lời nào tả được tràn vào tim cô, chút ánh sáng cuối cùng trong mắt hoàn toàn vụt tắt.
Cô đưa tay xoa mặt Diệp Đức Huy, trái tim cô như bị một vật sắc nhọn xuyên qua, không ngừng chảy máu, cô lạnh đến mức không ngừng run rẩy.
Cho tới bây giờ, cho tới lúc này, cho tới giây phút hiện tại, cô vẫn không thể chấp nhận được sự thật rằng ba đã rời xa cô, vĩnh viễn không bao giờ quay lại nữa.
Thậm chí buổi trưa hôm trước, cô còn đưa cho cô một hũ đào vàng, mua cho cô một đống đồ ăn vặt, ánh mắt lấp lánh nụ cười nhìn cô đầy trìu mến.
Nhưng bây giờ không thể về lại được nữa, không thể về lại được nữa, vĩnh viễn không thể về lại được nữa…
Cô chưa từng nghĩ rằng thời tiết tháng mười một lạnh như vậy, lạnh đến mức không thể chấp nhận được.
“Ba, ba tỉnh lại, tỉnh lại được không?” Cô quỳ trên mặt đất, không ngăn được nước mắt tuôn xuống ướt đẫm mặt.
Cô vừa sảy thai, cơn đau nửa dưới người không hề nhẹ, cảm giác đau đớn lan ra khắp người, nhưng nỗi đau đó làm sao có thể so được với nỗi đau trong tinh thần.
Cô làm sao có thể quên được, lúc cô tan làm là ai đã đội mưa đội gió đi xe điện tới đón cô về nhà, cho dù ông bị ướt đẫm nhưng cũng sẽ giữ cho cô khô cong.
Cô lại làm sao có thể quên được, lúc đầu khi cô mới ly hôn, là ai giận dữ nói, con gái tôi tôi nuôi từ nhỏ đến lớn, cũng không thiếu gì một vài năm đó, về sau ba nuôi con.
Mặc dù cô là con nuôi nhưng ba cô đã cho cô cả thế giới, ông luôn sợ cô bị đói, bị lạnh, sợ cô bị tủi thân, lúc nào cũng nhắc đến con bé nhà tôi.
…
Tất cả mọi chuyện trước đây hiển hiện ngay trước mặt, những gì đã mất sẽ vĩnh viễn biến mất, không thể quay lại được nữa…
“Ba, con nhớ ba, con thật sự rất nhớ ba, ba dậy đi, nhìn con một lần, nhìn con một lần nữa thôi!”
Giọng của cô đã khản đặc không ra tiếng, càng khô đến mức người khác có thể cảm nhận được lồng ngực cô đang nghẹn lại, bao nhiêu buồn bã và bi thương như vậy…
Chỉ đáng tiếc là Diệp Đức Huy vĩnh viễn không bao giờ có thể nghe thấy…