Đăng vào: 12 tháng trước
CHƯƠNG 629
Cô đứng trong phòng bếp xới cơm, nhưng mà vẫn có thể nghe thấy âm thanh hai người đùa giỡn trong nhà vệ sinh, bất đắc dĩ lắc đầu.
Kết quả là cuối cùng Diệp Giai Nhi cũng không thể đi làm, cô cũng xin nghỉ, cũng vinh quang bị làm hư mà nói dối.
Quả nhiên là sau này không thể tiếp tục ngủ lại đây, nếu không thì buổi sáng chắc chắn sẽ đến trễ, buổi tối thì ngủ vô cùng muộn, làm sao buổi sáng có thể dậy nổi cơ chứ?
Cơn mưa to ở bên ngoài cửa sổ cứ kéo dài không dứt, tẩy rửa cửa sổ sáng bóng, ba người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách cười cười nói nói, trong phòng đều là tiếng cười rôm rả.
Đến trưa, Thẩm Hoài Dương lái chiếc Lexus màu đen đưa Huyên Huyên đến nhà trẻ trước, sau đó lại đưa Diệp Giai Nhi đến trường học, lúc chuẩn bị đi đến công ty, chuông điện thoại lại vang lên, là Tô Tình gọi tới
Đeo tai nghe vào, anh quẹo xe qua bên trái: “Mẹ có chuyện?”
“Có chuyện rất quan trọng, là một chuyện vô cùng quan trọng, bây giờ con trở về nhà chính nhà họ Thẩm đi.” Giọng nói của Tô Tình rất gấp gáp.
“Công ty vẫn còn có một cuộc họp quốc tế cần phải tham gia, sau khi tan làm thì con sẽ trở về nhà chính nhà họ Thẩm.” Anh quét mắt nhìn thời gian, lạnh nhạt nói.
Tô Tình lại không đồng ý: “Không thể đợi lâu như vậy, nếu như con không có thời gian trở về, vậy thì để mẹ đến công ty.”
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương nhíu mày cúp điện thoại, chạy xe về hướng ngược lại, anh chạy về phía nhà chính nhà họ Thẩm.
Ở một bên khác.
Tô Tình đã ngồi trong phòng khách đợi lâu lắm rồi, vừa mới nhìn thấy Thẩm Hoài Dương đi vào, bà ta không nói hai lời liền đưa những tài liệu đó cho anh xem.
Đôi chân dài bắt chéo lại với nhau, anh ngồi trên ghế sofa lật lật tài liệu, trên gương mặt tuấn mỹ lại xảy ra sự thay đổi, càng thêm âm trầm: “Sao mẹ lại có những thứ này?”
Lạnh lùng cười một tiếng, Tô Tình lại ngồi xuống đối diện anh: “Mẹ căn bản không có ý định điều tra nó, thân thế của nó hoàn toàn là ngoài ý muốn, thứ mà mẹ điều tra là Thẩm Thiên Canh và người đàn bà đê tiện Dương Tuyết đó.”
Nghe thấy vẻ bất thường trong lời nói, Thẩm Hoài Dương cũng đã đoán được một chút.
“Thẩm Thiên Canh lại âm thầm giấu diếm mẹ lén lút qua lại với Dương Tuyết, hai người bọn họ bị mẹ bắt ngay tại trận.”
Đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, cổ họng Thẩm Hoài Dương chuyển động lên xuống, không nói tiếng nào, bàn tay đang nắm tài liệu của anh xiết chặt lại.
“Hoài Dương à, thế mà ông ta lại lén lút ăn vụng sau lưng mẹ, mấy năm nay mẹ làm gì có lỗi với ông ta chứ? Hơn nữa, ông ta còn vì người phụ nữ đó mà muốn ly hôn với mẹ.”
Bị đè nén lâu như thế, lúc này, Tô Tình đã tìm được chỗ để phát tiết, rốt cuộc bà ta cũng đã bật khóc ở trước mặt con trai mình.
Đôi mắt khép hờ liếc nhìn bả vai run rẩy của bà ta, Thẩm Hoài Dương đứng dậy ôm bà ta vào trong ngực, đôi mắt phượng lập tức nheo lại.
Tô Tình khóc rất dữ dội, khác với lần nổi điên trước kia, lần này thật sự rất đau lòng, nước mắt không ngừng rơi xuống, nắm chặt lấy áo của Thẩm Hoài Dương.
“Mẹ sinh cho ông ta hai đứa con trai, mẹ lại vun vén cho nhà họ Thẩm nhiều năm như thế, không hề có một lời oán giận, nhưng mà ông ta đối xử với mẹ như thế nào?”
Càng nói lại càng đau lòng, bà ta khóc không thể kiểm soát, thậm chí không thể thở nổi, trông vô cùng khó chịu.