Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 1910
Lời nói của Quý Hướng Không nói không nhanh, thậm chí có thể nói vô cùng từ từ.
“Nhưng trong lòng anh có thiện cảm với cô ấy, đây là sự thật không thể tranh cãi…”
“Thiện cảm…?” Trần Diễm An đang cười lạnh, hàn ý tràn ngập trong mắt và trên mặt càng lúc nhiều, cũng trở lên đậm hơn.
“Phải, anh có thiện cảm với cô ấy, khi chung đụng cùng với cô ấy trong một không gian chung, tâm trạng đè nén bực bội của anh sẽ trở nên bình tĩnh, cũng sẽ rất thoải mái, điềm nhiên…”
Quý Hướng Không cuối cùng cũng nói ra những lời này.
Bàn tay lớn thuận thế đút vào túi quần tây, móc ra một điếu thuốc, châm lửa, khói thuốc bay bay ở trong màn đêm.
“Cảm giác ở bên cạnh cô ta tốt như vậy sao?”
“Tính cách của cô ấy rất ôn hòa, rất dễ thỏa mãn, ở bên cạnh cô ấy khí hơi thể lưu động khiến khiến người ta cảm thấy rất bình yên—”
“Vậy nên cảm thấy tôi không thể so sánh với cô ta, cô ta là thiên đường tôi là địa ngục, anh bây giờ là muốn như nào?” Không có đợi anh nói hết lời, Trần Diễm An đã mở miệng trực tiếp cắt ngang lời của anh, cô cần gì tiếp tục nghe nữa.
Quý Hướng Không vẫn đang không ngừng hút và nhả ra khói, làn khói tản mạn bay lên che đi gương mặt của anh, ánh lửa sáng tối lập lòe.
“Giữa chúng ta tách ra trước, triệt để bình tĩnh lại, rồi nghĩ xem giữa chúng ta rốt cuộc có thích hợp với đối phương hay không, đoạn hôn nhân này còn nên tiếp tục nữa hay là—”
“Bốp—”
Âm thanh giòn rã vang lên, còn chưa đợi anh dứt lời, Trần Diễm An đã giơ bàn tay buông thõng bên dưới lên, tát mạnh vào mặt anh một cái.
Cái tát này cô dùng toàn bộ sức lực trên người.
Ngay lập tức, gò má bên phải của Quý Hướng Không đã in dấu tay rõ ràng, sau đó sưng lên.
Quý Hướng Không có đau không, Trần Diễm An không biết.
Nhưng điều cô biết là lòng bàn tay của cô vừa nóng vừa đau, thịt mềm trong tim cùng lúc giống như bị hàng nghìn hàng vạn con kiến gặm nhấm, đau đớn vô cùng!
“Đau không?”
Đôi môi đỏ mấp máy, Trần Diễm An vậy mà vẫn đang cười, cười rất quyến rũ đa tình.
Quý Hướng Không không nói gì, anh chỉ động tay ném đầu thuốc ngậm trên môi ném xuống đất, đôi giày da sáng bóng dập tắt đầu thuốc.
Nhìn động tác trầm mặc không nói gì này của anh, Trần Diễm An vẫn cười như vậy.
Lại giơ tay lên, lại bốp một tiếng, cái tát lần nữa đánh xuống: “Còn không đau sao?”
Cô đánh hai lần vào cùng một vị trí, ở dưới cái đánh mạnh như vậy, mặt của anh đã sưng lên.
“Bốp—”
Lại một cái tát nữa, Quý Hướng Không bị cô đánh nghiêng đi, trong miệng có mùi máu lan ra, đủ để thấy được, sức của cô lớn cỡ nào!
Cứ như vậy đánh liên tiếp ba cái, lòng bàn tay cua Trần Diễm An mới đầu là nóng rát và tê dại, tới cuối cùng đã không còn cảm giác, giống như trái tim vỡ vụn của cô.
Cơ thể khẽ cử động, cô ngồi xổm ở trên đất, nhặt một mảnh thủy tinh lên, đây là ly rượu cô vừa rồi đánh vỡ.