Đăng vào: 12 tháng trước
CHƯƠNG 594
Sau đó bác sĩ rời đi, Thẩm Thiên Canh ngồi chờ trong văn phòng của bác sĩ chủ trì. Nửa tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ bước ra trước và đi thẳng vào văn phòng: “Ông Thẩm.”
Thẩm Thiên Canh chờ đợi có chút lo: “Nói cho tôi biết tình hình của bà ấy đi.”
“Ông Thẩm, bà ấy bị ung thư máu, vừa có kết quả xét nghiệm xong.”
Nghe vậy, cơ thể Thẩm Thiên Canh không khỏi run rẩy, hô hấp trở nên gấp gáp, gần như không thể tin vào những gì mình nghe thấy: “Nói lại lần nữa!”
“Đúng thật là ung thư máu, chúng tôi đã xét nghiệm hai lần, kết quả đều giống nhau, không có chỗ nào sai sót cả.”
Thẩm Thiên Canh bỗng dưng cảm thấy tay chân lạnh ngắt, máu toàn thân dồn lên đỉnh đầu, ung thư máu sao, ông ta chưa từng nghĩ bà ta sẽ bị ung thư máu!
“Ông Thẩm đừng lo lắng, bà ấy mắc bệnh ung thư máu giai đoạn đầu, chỉ cần phối hợp phẫu thuật và điều trị thì bà ấy có thể bình phục hoàn toàn, cũng may là đã phát hiện kịp thời.”
Sau khi định thần lại, Thẩm Thiên Canh vui mừng nói: “Được rồi, lập tức chuẩn bị phẫu thuật!”
“Ông Thẩm, muốn phẫu thuật thì phải có tủy phù hợp, vì vậy trước tiên phải tìm được tủy phù hợp rồi mới tiến hành bước tiếp theo, tỷ lệ phù hợp tủy giữa cha mẹ và con cái là cao nhất.”
Sau đó, Thẩm Thiên Canh đến phòng bệnh, người phụ nữ đã được đẩy khỏi phòng phẫu thuật và hiện đang ngủ.
Bà ta không hổ là người đẹp, đôi lông mày lá liễu, sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng và khuôn mặt trái xoan, giống như người đẹp bước ra từ trong tranh cổ, toàn thân trên dưới tản mát ra hương vị quyến rũ.
Thẩm Thiên Canh ngồi bên cạnh, nắm tay bà ta, thầm thở dài không ngừng.
Tiếng thở dài của ông ta đã đánh động đến người phụ nữ, lông mi bà ta khẽ nhúc nhích, người phụ nữ từ từ mở mắt ra, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, lại mang có chút quyến rũ, tùy ý: “Sao anh lại ở đây?”
“Tuyết, em bị bệnh.”
“Em biết chứ, sáng nay em có thức dậy một lần, em đã bảo bạn bè không được gọi cho anh, dù gì đây cũng là thành phố S, không tốt cho danh tiếng của anh.” Ngón tay nhỏ nhắn của người phụ nữ lướt qua mái tóc như tảo biển, một cái nhíu mày cũng tràn đầy phong tình.
Thẩm Thiên Canh lại nắm chặt tay bà ta, không nói lời nào, ông ta chỉ nắm thật chặt, dùng sức rất mạnh.
Dương Tuyết nhướng mày, ngón tay nhỏ nhắn lẳng lơ lướt qua lông mày ông ta: “Sao vậy?”
Lại thêm một tiếng thở dài, Thẩm Thiên Canh đặt tay bà ta vào lòng bàn tay mình, cúi đầu, không ngừng hôn lên đó: “Anh nhất định sẽ tìm được tủy thích hợp cho em, nhất định sẽ tìm được!”
Nghe vậy, Dương Tuyết hơi sửng sờ, sau đó bình thường trở lại: “Tìm tủy? Bệnh của em nghe có vẻ khó giải quyết nhỉ.”
“Là ung thư máu giai đoạn đầu, bác sĩ nói chỉ cần tìm được tủy phù hợp và hợp tác điều trị thì có thể khỏi bệnh hoàn toàn, em đừng lo lắng.”
Dương Tuyết gật đầu, bà ta lười biếng nheo đôi mắt hẹp dài: “Có trái cây không? Em muốn ăn trái cây.”
Thẩm Thiên Canh cầm quả táo lên gọt, lông mày vẫn nhăn lại: “Em thật sự không lo lắng về bệnh tình của mình sao?”
Bà ta có làm gì thì trông cũng giống y như một con mèo nhỏ lười biếng.
Nhưng đây là ung thư máu đấy, mà phản ứng của bà ta thật sự ngoài dự liệu của ông ta, ông ta còn lo lắng bà ta sẽ buồn mà khóc.
“Tại sao phải lo lắng? Không phải bác sĩ nói chỉ cần tìm được tủy phù hợp để cấy ghép thì sẽ không sao sao, hơn nữa anh cũng sẽ không để em xảy ra chuyện, không phải sao?”
Thẩm Thiên Canh hô hấp có chút không ổn định, thậm chí lồng ngực còn không ngừng phập phồng lên xuống: “Đúng vậy, anh nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện!”
“Vậy thì em có gì phải lo lắng chứ?” Dương Tuyết cười khúc khích: “Mà này, suýt chút nữa em quên nói với anh một chuyện, em đã từng sinh con.” Nghe vậy, vẻ mặt Thẩm Thiên Canh không thể che giấu được sửng sốt, sau đó là ảm đạm.