Đăng vào: 12 tháng trước
CHƯƠNG 1204:
“Ai sinh ra rồi cũng phải chết, đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, cuộc đời của tôi sẽ kết thúc sớm hơn những người khác mà thôi.
Tôi không muốn đấu tranh để rồi nhận lại nỗi đau lần nữa.
” Tô Hoài Giang từ lâu đã vô cảm trước sống chết, nên cũng nghĩ thoáng hơn.
“Tôi hy vọng cô có thể tiếp nhận hóa trị, dù thành công hay không, hãy cố gắng một lần cuối cùng.
”
Tô Hoài Giang cười, không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Cô ta nói mình buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi, sau đó cúp điện thoại.
Đây là lần đầu tiên Tô Hoài Giang cúp điện thoại của Hoắc Đình Phong.
Ở nơi khác.
Sau khi xem phim xong trở về nhà họ Trần thì trời đã tối muộn, Trần Vu Nhất cứ lơ đễnh, luôn trong trạng thái xuất thần, lái xe suýt nữa tông vào đuôi xe của người khác.
Lâm Nam Kiều rốt cuộc không chịu nổi nữa, anh ta không muốn sống, nhưng người khác vẫn muốn sống mà!
Cô ta bảo Trần Vu Nhất xuống xe để cô ta lái xe, cuối cùng bình an trở về nhà họ Trần.
Khi về đến phòng ngủ, Lâm Nam Kiều nói: “Cô ta có ảnh hưởng lớn với anh thế sao hả? Ở trước mặt vợ mình lại nhớ nhung người phụ nữ khác.
Vu Nhất, anh không cảm thấy anh đang thiếu em một lời giải thích sao?”
Vẻ mặt Lâm Nam Kiều vẫn dịu dàng, giọng điệu có phần kiềm chế, nhưng Trần Vu Nhất không có tâm trạng nói chuyện nên không quan tâm.
Không thể cứ tiếp tục như thế này được nữa, Lâm Nam Kiều đi tới chặn trước mặt anh ta.
Lúc này tâm trạng Trần Vu Nhất càng thêm bực bội hơn, anh ta cảm thấy Lâm Nam Kiều không còn hiểu chuyện như trước nữa.
“Bây giờ anh không có tâm trạng nói chuyện với em, anh đi nghỉ ngơi đây.
” Nói xong, Trần Vu Nhất đi vào phòng tắm.
Nói tóm lại, Trần Vu Nhất hoàn toàn không coi bọn họ là vợ chồng, anh ta vẫn giống y như trước kia.
Lâm Nam Kiều dịu dàng, ân cần và luôn nghe theo sự sắp xếp của anh ta, đây chính là kiểu trước giờ hai người ở chung.
Nghe đến đây, Lâm Nam Kiều tức giận sắp bùng nổ, không thể chịu nổi nữa, cô ta đi tới chắn trước cửa phòng tắm, chặn đường anh ta lại: “Em là vợ anh!”
“Anh muốn đi tắm.
” Trần Vu Nhất ngẩng đầu.
“Chúng ta cần nói chuyện!”
“Anh muốn đi tắm.
” Trần Vu Nhất gõ vào cửa phòng tắm, ra hiệu cho cô ta nhường đường.
“Trần Vu Nhất!” Lần đầu tiên Lâm Nam Kiều nổi giận gọi thẳng họ tên của anh ta.
Trần Vu Nhất dần trở nên thiếu kiên nhẫn, anh ta cau mày nói: “Đừng làm phiền lúc tâm trạng anh không tốt, điều đó sẽ chỉ khiến anh chán ghét hơn mà thôi.
”
“Chán ghét? Anh nói em sao?” Lâm Nam Kiều chỉ muốn cười khẩy.
Đáp lại cô lại là hành động Trần Vu Nhất đẩy cô ta ra, bước vào phòng tắm rồi đóng sầm cửa lại.
Lâm Nam Kiều tức giận bất bình đi xuống lầu rót cốc nước uống cho hạ hỏa, không ngờ làm rơi cốc nước xuống đất khiến nó vỡ tan tành.
Cát Mỹ Ngọc đi vào thấy cảnh này thì nhíu mày, Lâm Nam Kiều đương nhiên cũng thấy bà ta, lúc này cũng không còn hứng thú giả trân nữa, cô ta đi tới trước mặt Cát Mỹ Ngọc, không chào hỏi liền bỏ đi.
…
Lúc ăn sáng, Hoắc Đình Phong nói với Thân Nhã chuyện anh sẽ về nước K một chuyến, anh không giấu giếm mà thẳng thắng và thành thật nói chuyện Tô Hoài Giang bị bệnh nặng, anh muốn về nước K thuyết phục cô ta điều trị.
Thân Nhã gật đầu, cũng không ngăn cản, chỉ hỏi: “Anh phải đi mấy ngày?”
CHƯƠNG 1205
Anh khiến cô rất yên tâm, anh cho cô cảm giác trưởng thành, chững chạc và an toàn.
“Anh cũng chưa biết nữa, hay em đi cùng anh đo nước K nhé. Bây giờ đang trong thời gian nghỉ phép, không cần đi làm, đi cùng anh coi như đi du lịch luôn…” Hoắc Đình Phong không nỡ rời xa cô.
“Đi qua đi lại em cảm thấy rất mệt, cơ thể cũng không chịu nổi, tạm không nhắc đến chuyện này, em cũng không có giấy thông hành đến nước K. Hơn nữa, nếu anh muốn khuyên cô ta, em đi theo sẽ càng khó khuyên hơn.” Thân Nhã nói.
Tô Hoài Giang và anh từng là vợ chồng, cô ta yêu anh như vậy, cô tới chỉ sợ sẽ kích thích cô ta, tới thuyết phục chứ không phải tới kích thích cô ta.
Ngoài ra, Tô Chính Kiêu cũng ở đó, để tránh những xung đột không đáng có, tốt hơn hết là cô không nên đi.
Chỉ cần Tô Chính Kiêu nhìn thấy cô thì sẽ nổi giận, cô đang mang thai nên không muốn tâm trạng thay đổi, hơn nữa Tô Chính Kiêu không hiểu lý lẽ, cô mà tới tuyệt đối sẽ xảy ra mâu thuẫn.
Hoắc Đình Phong không muốn ép buộc cô, khẽ thở dài, thỏa hiệp: “Vậy thì nội trong một ngày anh sẽ về…”
Thân Nhã sợ anh quá mệt, đi máy bay cũng là một việc rất mệt, cô không muốn anh mệt mỏi.
“Em ở đây, anh sẽ nhanh chóng trở về, dù vội vã đến đâu, anh cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi…” Anh nói.
Hoắc Đình Phong bảo Tiểu Trương mua vé máy bay sau mười hai giờ khuya, anh tính toán thời gian rất chặt chẽ, sáng sớm đáp chuyến bay đến nước K, chỉ ở lại một ngày, buổi tối sẽ trở về thành phố S.
Nghe thấy kế hoạch của anh, Thân Nhã cảm thấy không nỡ, sao cô có thể để anh mệt mỏi chạy vại đi lại giữa hai nơi được.
Sau đó, ý nghĩ muốn đi cùng anh trở nên mãnh liệt hơn.
Nhưng cô không nói ra, cô không biết có nên đi nước K hay không nữa.
Hoắc Đình Phong đi cùng cô cả ngày, còn mua rất nhiều đồ ăn, đều là đồ ăn cho bà bầu, rất bổ dưỡng cho cơ thể.
Thân Nhã đâu thể ăn nhiều như thế, nhưng Hoắc Đình Phong dịu dàng ôm cô nói rằng trong bụng cô vẫn còn một đứa bé, bây giờ là hai người ăn, khác hẳn với trước đây.
Cô cảm thấy rất bất lực, Hoắc Đình Phong mỉm cười quyến rũ, bảo Tiểu Trương mời chuyên gia dinh dưỡng quản lý ba bữa ăn cho cô.
Nếu đi vào bạn ngày anh sợ mình sẽ không nỡ. Thường thì mười một giờ đêm, Thân Nhã đã ngủ say như chết, nhưng hôm nay tinh thần rất phấn chấn, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm Hoắc Đình Phong.
Anh hẹn giờ, mười một giờ rưỡi sẽ đi đến sân bay.
“Nửa đêm rồi mà sao còn chưa ngủ?” Hoắc Đình Phong không biết làm sao, anh vuốt vuốt tóc cô, như vậy có khác gì anh đi vào ban ngày đâu?
“Biết anh phải đi nên em không ngủ được thôi, không sao đâu mà, anh đi rồi em sẽ ngủ.”
Thân Nhã ngồi dậy: “Bên ngoài lạnh quá, anh muốn uống gì? Em pha cho anh ly cà phê nhé.”
Hoắc Đình Phong đè vai cô lại, anh mặc áo len đen, rót một ly cà phê, rót thêm một ly nước ấm: “Để anh làm cho, em ngồi đi, đừng cử động.”
Hai người trò chuyện một lúc, 11 giờ 20, Tiểu Trương đúng giờ xuống lầu.
Hoắc Đình Phong lấy áo khoác màu nâu trên mắc áo mặc vào, vươn tay dém chăn lại cho cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô rồi rời đi.
CHƯƠNG 1206
Anh vừa rời đi, Thân Nhã cũng xuống giường
Buổi tối mùa đông rất lạnh, vừa bước ra khỏi chung cư đã cảm thấy lạnh thấu xương, y như có một xô nước đá dội vào đầu, tay chân lạnh ngắt.
Quay đầu nhìn lại, Hoắc Đình Phong thấy cô, anh lập tức nhăn mày, không còn dáng vẻ dịu dàng ngày thường nữa mà thay vào đó là vẻ mặt nghiêm nghị: “Sao em lại xuống đây?”
“Em tiễn anh đi rồi sẽ lên.” Thân Nhã quấn chặt áo khoác, làm nũng.
“Bây giờ đi lên nhà…” Vẻ mặt của Hoắc Đình Phong vẫn rất nghiêm túc.
Thân Nhã lắc đầu: “Em không đi!”
Anh vì cô mà chọn đi vào nửa đêm lạnh cóng, cô muốn tiễn anh.
Hoắc Đình Phong cũng bất lực với cô, anh khẽ thở dài, thỏa hiệp nói: “Vậy thì đứng bên cửa sổ nhìn anh đi là được, phải hiểu tâm trạng của anh lúc này chứ…”
Ngoài trời rất lạnh, nhưng cô mặc rất dày, về phần cảm giác lạnh buốt lúc ra khỏi cửa, có lẽ là do cô vừa mới rời khỏi máy điều hòa.
Anh đã nói như vậy, Thân Nhã cũng không cố chấp nữa, cô tiến lên ôm anh: “Đi đường cẩn thận, chú ý an toàn, đừng vội quá, anh về lúc nào, em cũng sẽ đợi anh ở nhà.”
Hoắc Đình Phong cong môi, anh trước nay chưa từng thích thú điều gì, nhưng anh rất thích nghe những lời nói dịu dàng của cô, trong lòng cảm thấy thoải mái.
Sau đó đi anh, Thân Nhã cũng lên nhà, đứng trước cửa sổ nhìn chằm chằm chiếc xe chạy càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt.
Không hiểu sao cô lại không thấy buồn ngủ, không có anh bên cạnh, cô luôn cảm thấy thiếu vắng thứ gì đó, lăn qua lăn lại mãi cũng không ngủ được.
Trằn trọc một hai tiếng, cuối cùng cô cũng ngủ được, nhưng ngủ chưa được bao lâu thì trời đã sáng.
Chuông cửa đúng lúc vang lên, Thân Nhã ra mở cửa, Tiểu Trương đứng ở ngoài cửa, đem bữa sáng tới cho cô.
Mười một giờ khuya, tiễn Hoắc Đình Phong đến sân bay, sáng sớm lại đến giao đồ ăn sáng, Thân Nhã cảm thấy có hơi ngại nên pha cho anh ta một ly cà phê.
Bữa sáng rất phong phú, nhưng Thân Nhã không thấy ngon miệng nên không muốn ăn, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thở của cô.
Lúc hai người ở nhà cô cũng không có cảm giác gì nhiều, bây giờ chỉ còn lại một mình nên cô cảm thấy cô đơn lẻ loi, cô thở dài một hơi, nhàm chán bấm điều khiển. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ti vi đang phát lại đêm hội mùa xuân, nếu không thì là phim hài, tiểu phẩm, không có nhiều phim truyền hình để xem.
Cô mang dép đi trong nhà đi vào phòng tắm, vừa liếc mắt đã thấy sữa rửa mặt, dao cạo râu và sữa tắm dành cho nam.
Giờ phút này, Thân Nhã nhớ anh da diết, cảm xúc bùng nổ bất ngờ mới là cảm xúc mãnh liệt nhất, khiến người ta không thể cưỡng lại được thì nó càng xuất phát từ sâu thẳm trái tim.
Sau đó, cô nảy ra ý nghĩ đi nước K, ý nghĩ này càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng rõ ràng.
Có người nói ai cũng phải nên bốc đồng ít nhất một lần trong đời, Thân Nhã cũng rất ít khi bốc đồng, nhưng lúc này đây, cô lại vô cùng muốn bốc đồng một lần.
Trong đầu cô nảy ra một ý tưởng, đồng thời cô cũng đưa ra quyết định, cô định đi nước K!
Nhưng cô không có giấy thông hành, cô cau mày, quay trở lại phòng làm việc bật máy tính lên.
Một tiếng trôi qua, Trần Diễm An gọi tới nói cô ấy đang đứng ngoài cửa, nói cô ra mở.