Đăng vào: 12 tháng trước
CHƯƠNG 1161
Bây giờ cô và Trần Vu Nhất đã rời xa nhau rồi, nếu quay lại chắc chắn hai bên sẽ không vui, hơn nữa bọn họ còn muốn đòi tiền cô nữa.
“Nếu có thể là sao, tại sao không phải là nhất định?” Ngón tay ấm áp của anh áp lên má cô, nâng lên, dịu dàng nhìn chằm chằm.
“Khi đó nói không chừng anh đột nhiên có chuyện gấp gì đó, bình thường anh nhiều việc mà, hơn nữa, kế hoạch không thể theo kịp những thay đổi.”
“Vậy thì, em đi cùng anh, anh ở thành phố S, em cũng ở thành phố S, nếu anh đi nơi khác, em cũng sẽ cùng anh đi…”
Thân Nhã khẽ sững sờ, nhưng đôi mắt anh thâm thúy, ánh sáng u tối lóe lên.
“Chuyện này vẫn còn xa, chúng ta để sau rồi nói.” Thân Nhã đáp: “Tuy nhiên, em vẫn đặc biệt hy vọng có thể cùng anh đón Tết.”
Hoắc Đình Phong cười nhẹ, bế cô lên, tắt TV rồi đi về phía phòng ngủ: “Mỗi ngày đều phát triển thói quen tốt, chỉ nên xem TV nửa giờ, không nên quá lâu…”
Thân Nhã mỉm cười, kéo chăn bông lên, điện thoại chợt truyền đến tiếng tin nhắn, cô cầm lên, là do Trần Diễm An gửi tới, lời văn không dài nhưng rất tức giận, có rất nhiều icon phẫn nộ.
Cô ấy đang nói về Trần Vu Nhất và Lâm Nam Kiều, nói rằng Trần Vu Nhất sắp kết hôn với Lâm Nam Kiều …
Thân Nhã trả lời một câu, khá tốt đó chứ.
Qua một hồi, tin nhắn của Trần Diễm An nhanh chóng được gửi đến, ả tiểu tam rẻ tiền không biết xấu hổ kia sắp kết hôn với Trần Vu Nhất, cậu vẫn nói là khá tốt, đầu bị té ngã hư rồi sao?
Đã không liên quan gì đến Trần Vu Nhất nữa, anh ta muốn làm gì là việc của anh ta, Thân Nhã lại nói.
Rồi rồi rồi, coi như tớ rảnh rỗi kiếm chuyện khiến mình tức điên đi, tớ ngủ đây, bạn yêu, icon mà Trần Diễm An gửi đến là đôi môi đỏ rực và một nụ hôn.
Cô cũng gửi lại một icon đôi môi qua đó.
Trong lúc đó, Hoắc Đình Phong đã tắm xong, áo choàng tắm đang mặc cũng có chút rộng rãi, lười biếng nói: “Anh đã mở nước sẵn cho em rồi, đi tắm đi…”
Thân Nhã có chút lười biếng, cơ thể uể oải, ngồi ở đó không muốn nhúc nhích.
Mi tâm có chút ấm áp nhàn nhạt, hai tay Hoắc Đình Phong chống ở hai bên, cúi người nhìn cô chằm chằm: “Không muốn nhúc nhích à?”
Thành thật gật đầu, cô thật sự là chỉ muốn nằm đó không muốn động đậy, từ khi mang thai cô càng lúc càng lười biếng hơn.
Đôi môi mỏng dần dần nhếch lên, khuôn mặt thành thục của Hoắc Đình Phong khẽ mỉm cười, duỗi tay ra dễ dàng bế được cô lên.
Sau khi đặt vào phòng tắm, anh híp mắt lại cười nhẹ: “Đã bỏ ra thì phải có hồi đáp, nếu anh đã hy sinh, thì em có phải cũng nên làm gì đó coi như báo đáp anh không?”
Thân Nhã cau mày, cũng đang cười: “Anh căn bản là đang đòi hỏi quá đáng.”
Hoắc Đình Phong không thèm đếm xỉa gì đến lời của cô, dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chăm chú.
Cười nhẹ, thỏa hiệp, Thân Nhã nghiêng người về phía trước, đôi môi đỏ mọng rơi trên đôi môi mỏng gợi cảm của anh, hôn một cái rồi rời đi.
“Nói thật, anh cảm thấy cảm ơn kiểu này có chút hơi ít, em thấy sao?” Vừa nói xong, Hoắc Đình Phong bế cô đặt lên bàn tắm, hai người bốn mắt nhìn nhau.