Chương 716

Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Trước giờ chưa từng trải qua khoảnh khắc giống như bây giờ, Thẩm Hải Băng cảm thấy trái tim rất đau, còn sinh ra một chút tuyệt vọng…

Cái Quách Mỹ Ngọc cho anh lại là cánh cửa đóng chặt, cửa mở ra, sau đó ở trước mặt hai người đóng rầm cửa lại.

Thần sắc của Thẩm Hoài Dương không có biến động gì lớn, càng không cảm thấy khó coi, mặc bộ vest đó, đứng thẳng ở đó.

Thẩm Hải Băng có khi nào nhìn thấy anh như vậy chứ? Anh trước giờ đều ưu nhã, tôn quý, kiêu ngạo.

Trái tim giống như bị thứ gì đó dùng sức xé toạc ra, tay của Thẩm Hải Băng đặt trên cánh tay của Thẩm Hoài Dương, dùng sức kéo: “Đủ rồi!”

“Tôi sẽ ở đây đợi rất lâu, cô về đi…” Hất tay cô ta ra, Thẩm Hoài Dương mở miệng nói bằng giọng lạnh nhạt.

“Rất lâu? Rất lâu là bao lâu?” Ngọn lửa nóng rực đó đang điên cuồng thiêu đốt trái tim của cô ta, giống như muốn thiêu hủy toàn bộ lý trí của cô ta: “Cậu tại sao phải làm như vậy? Cậu căn bản không cần phải làm như vậy, người hại chết ba của cô ta không phải là cậu!”

Cô ta nhìn không quen bộ dạng của anh lúc này, anh căn bản sẽ không hạ mình trước người khác.

“Nhưng là Thẩm Thiên Canh…” Anh nói.

“Vậy nên là anh cả hại chết, không phải là cậu, cậu vô tội, không cần phải hạ mình như vậy!”

Thẩm Hoài Dương sau khi liếc nhìn cô vài lần, mới hờ hững nói: “Tôi yêu cô ấy, chưa từng gọi đây là hạ mình, trước mặt tình yêu cũng chưa từng có tự tôn và kiêu ngạo.”

Mà Thẩm Hải Băng lại đang cười chế giễu, nỗi đau tới xé lòng lan ra, ý trong lời này của anh có phải là vì Diệp Giai Nhi, anh có thể từ bỏ mọi thứ của mình không?

Cô ta không cam tâm, không cam tâm!

“Mẹ, con muốn ăn gà rán ông già!” Huyên Huyên chạy ra khỏi phòng, trong sân Diệp Giai Nhi đang giặt quần áo.

“Hai hôm trước không phải mới ăn sao?” Cô không có ngẩng đầu, vặn vòi nước, phần lớn quần áo bên trong đều là của Huyên Huyên.

Cô bé dẩu miệng, đôi chân ngắn nhích từng bước, cũng đứng ở thềm đá xanh: “Trên TV đang chiếu quảng cáo mới của gà rán ông già, đùi gà nướng trông rất lớn!”

Diệp Giai Nhi không để ý cô bé, phơi quần áo đã giặt ở trong chậu, vắn nước cổ áo.

“Mẹ!” Huyên Huyên không cam tâm, bàn tay nhỏ trắng nõn túm lấy vạt áo của Diệp Giai Nhi: “Hôm qua ngủ, hôm nay ngủ, ngày mai cũng phải ngủ, tại sao hôm qua ăn gà rán ông già, hôm nay không thể ăn tiếp chứ?”

“Đạo lý lệch lạc của con sao lại nhiều như vậy, mì của con ăn hết chưa?”

“Con không muốn ăn mì, chỉ muốn ăn gà rán ông già.” Cô bé dẩu miệng, nuốt nước miếng, giống như rất muốn ăn.

Vào lúc này, một giọng nói trầm thấp quen thuộc truyền tới: “Huyên Huyên!”

Xoay người, Huyên Huyên lập tức nhảy từ bậc đá xanh xuống, vừa chạy vừa cười, bím tóc lắc qua lắc lại: “Ba!”

Thẩm Hoài Dương dang đôi tay, một tay ôm Huyên Huyên nhào vào lòng lên, giơ hộp gà trong tay phải lên: “Muốn ăn sao?”