Đăng vào: 12 tháng trước
CHƯƠNG 1502
Cô muốn khắc sâu những hình ảnh này vào trong đầu mình.
Cô muốn khiến mình mãi mãi nhớ rõ!
Sắc trời còn sớm, Cảnh Hiên không ngủ được, muốn xem TV, Đường Tiểu Nhiên đồng ý.
Khoảng thời gian gần đây cậu bé mê phim hoạt hình Mr.Bean, nhìn trông không tồi.
Cô thỉnh thoảng sẽ xem vài tập với cậu bé, khá có ý nghĩa, hơn nữa gây cười.
Đường Tiểu Nhiên ấn điều khiển, khi lướt đến kênh tin tức giải trí, tay hơi run rẩy.
Sau đó, cô nhanh chóng ấn lướt qua.
Cảnh Hiên không có lưu ý.
Đưa điều khiển cho Cảnh Hiên, cô lấy điện thoại ra, mở tin tức giải trí.
Là tin tức Tô Chính Kiêu và một người phụ nữ đi vào khách sạn, bị người ta chụp được.
Dung mạo của người phụ nữ không có che.
Đồng tử của cô phóng to, vừa sửng sốt vừa ngạc nhiên.
Gương mặt của người phụ nữ đó, vậy mà giống Tả Như Bội 70-80%, thậm chí ngay cả phong cách ăn mặc cũng giống hệt!
Nếu không phải là biết Tả Như Bội đã chết, cô cũng sẽ cho rằng là Tả Như Bội chết đi sống lại!
Giống!
Thật sự quá giống rồi!
Anh và người phụ nữ đó đi vào khách sạn…
Lồng ngực của Đường Tiểu Nhiên phập phồng, hô hấp dồn dập, dòng suy nghĩ phiêu du.
Cảnh Hiên lắc cánh tay của cô: “Mẹ, bắt đầu rồi! Mau xem!”
Ánh mắt dừng trên TV, trái tim lại không đặt ở đó, sớm đã không biết bay đi phương nào.
Cô còn đang nghĩ về tin tức vừa rồi…
Nếu không phải tận mắt thấy, cô tuyệt đối sẽ không tin, trên thế gian vậy mà có thể có hai người giống nhau như vậy!
Tuy ngạc nhiên và sửng sốt, nhưng hai người giống nhau đến mức độ như này, cũng là một chuyện khiến người ta kinh sợ, không phải sao?
Cảnh Hiên gọi cô mãi, bảo cô xem TV.
Đường Tiểu Nhiên thu hồi suy nghĩ, khiến cảm xúc của mình bình ổn trở lại.
Tắt giao diện tin tức trên điện thoại đi, cùng cậu bé xem phim hoạt hình.
Từ sau hôm xảy ra chuyện không vui đó, Tô Chính Kiêu không có trở về đây nữa.
Cách ngày hôm đó cũng có mấy ngày.
Bệnh cảm của cô đã gần khỏi hẳn, chỉ còn hơi ho nhẹ.
Cảnh Hiên đang làm bài tập, cô đang vẽ tranh.
Vẽ tranh luôn là một chuyện nghiên cứu ý cảnh, không có ý cảnh và tâm cảnh, thứ vẽ ra đương nhiên cũng không ra sao.
Không có tâm trạng, Đường Tiểu Nhiên cất dọn bảng vẽ và dụng cụ đi.