Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 1986
Hai bé cưng một lớn một nhỏ là cục thịt trong lòng anh, làm sao Thẩm Hoài Dương có thể nỡ để hai đứa nhỏ rơi nửa giọt nước Mắt, anh lập tức nói: “Được thôi, chúng ta về nhà.”
Cho dù bữa tiệc có kết thúc hay chưa, trong lòng anh nó vốn dĩ không quan trọng.
Trần Vu Nhất cũng không còn hứng thú ở lại đây nữa, anh cùng nhau ra khách sạn với bọn họ, dự định đưa thư ký về nhà trước.
Quý Hướng Không vẫn còn đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn lên lầu hai, kìm nén cảm giác chua chát trong lòng.
Mộ Dĩnh Nhi đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Tổng giám đốc.”
Kéo lại tinh thần, cổ họng nhấp nhô, anh đi thẳng lên trên lầu hai, có đều là nhân viên phục vụ trên lầu hai không nhiều, cuối cùng anh cũng không hỏi được Trần Diễm An đi đâu.
Sau đó, anh đành phải thôi. Bởi vì Quý Hướng Không uống rượu không thể lái xe, cho nên Mộ Dĩnh Nhi đảm nhiệm vai trò lái xe.
Cô ta đã đến nhà họ Quý mấy lần, cũng coi như là quen thuộc, chẳng mấy chốc Mộ Dĩnh Nhi đã lái xe vào nhà họ Quý Quý Hướng Không ngồi ở hàng ghế sau còn đang ngủ say.
Cô ta gọi bảo vệ ở cửa, sau đó cùng nhau đỡ Quý Hướng Không uống say xuống xe rồi đi vào trong biệt thự.
Giang Uyển Đình đang xem tivi, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, lông mày nhíu chặt: “Sao lại uống say như vậy chứ?”
“Tối hôm nay có một buổi tiệc đấu thầu, cho nên Quý tổng mới uống hơi nhiều.” Mộ Dĩnh Nhi vội vàng giải thích.
Giang Uyển Đình cũng vội bước lên đưa tay đỡ bên phải anh, mở cửa phòng ngủ ra đặt anh đang say khướt lên trên giường.
Suy nghĩ một hồi, Mộ Dĩnh Nhi vẫn nói thật: “Bác gái, cô Trần đã trở về rồi.”
Nghe vậy, động tác của Giang Uyển Đình liền cứng đờ: “Trần Diễm An?”
“Vâng.” Mộ Dĩnh Nhi gật đầu: “Cũng là bởi vì nhìn thấy cô Trần, cho nên Quý tổng mới có thể uống nhiều rượu như thế.”
“Tai họa đúng là tai họa mà, trước kia tai họa vừa mới đi, bây giờ lại trở về.” Giang Uyển Đình thấp giọng oán trách.
Nói đến đây, bà ta cảm thấy Mộ Dĩnh Nhi thật sự vô dụng.
Trong mười tháng nay, bà ta đã sắp xếp cơ hội cho cô ta không ít lần, vậy mà lại không có tiến triển.
“Thôi bỏ đi, tôi biết rồi. Đã muộn như vậy, cô về nhà cẩn thận, nhớ chú ý an toàn.”
Mộ Dĩnh Nhi gật đầu, sau khi chào hỏi thì liền leo lên xe rồi rời đi.
Giang Uyển Đình cũng không còn tâm trạng xem tivi, trong đầu suy nghĩ miên man.
Trong khách sạn.
Âu Dương Tư đã đi tìm bác sĩ, Trần Diễm An ôm Huyền Diệp vào trong ngực, cô đưa tay khẽ sờ vào trán thằng bé, đúng là rất nóng.
Bác sĩ truyền nước biển cho đứa nhỏ, lại dặn dò mấy thứ cô cần chú ý rồi mới rời khỏi.
Âu Dương Tư đau lòng không thôi, ngồi ở bên cạnh trông chừng Huyền Diệp, thỉnh thoảng nhẹ nhàng chạm vào mặt thằng bé rồi lại sờ vào trán.