Chương 1956

Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Chương 1956

Cô còn đang mang thai mà khối lượng công việc lại gấp đôi Giang Uyển Đình, sao có thể không mệt chứ?

“Đừng nghĩ rằng đây là một chi tiết có cũng được mà không cũng được. Diễm An là người phụ nữ thích làm đẹp và kiêu hãnh biết bao, khi những vẻ đẹp này bị vứt bỏ, điều đó chứng tỏ cô ấy đang thay đổi, tại sao cô ấy phải thay đổi những thứ này?”

“Mẹ anh ngất đi, anh đem tất cả trách nhiệm đổ lên người cô ấy, bắt đầu xa lánh cô ấy, đối xử với cô ấy ngày càng thờ ơ, lạnh nhạt, nhưng cô ấy hết lần này đến lần khác hàn gắn lại là vì cái gì?”

“Anh buồn, tự trách mình, chúng tôi có thể hiểu được. Nhưng anh đã từng nghĩ trong lòng cô ấy cũng đang tự trách mình. Đau khổ, khó chịu, anh có thể trút hết những bất mãn này lên người cô ấy.”

“Né tránh cô ấy, thơ ơ với cô ấy, dày vò cô ấy, cô ấy có thể trút ra với ai? Bị dày vò tinh thần như vậy, cô ấy vẫn đến nhà hàng giúp đỡ, cô ấy giấu anh gọi điện thoại cho Hoài Dương, gọi điện thoại cho Hoắc Đình Phong, nhờ bọn họ mời toàn bộ đội ngũ bác sĩ nổi tiếng nhất ở nước ngoài đến…”

Diệp Giai Nhi càng nói càng cảm thấy đau lòng.

“Anh cho rằng tất cả những gì cô ấy làm sau lưng chỉ có vậy thôi sao? Vậy thì anh càng sai lầm.”

“Một ngày nọ, nhà hàng bị ngộ độc, khách hàng đều bị nôn mửa và tiêu chảy. Cô ấy biết rằng tâm trạng của anh không tốt, cũng không muốn gây thêm rắc rối cho anh, lập tức xông đến nhà hàng đưa tất cả khách hàng bị ngộ độc đến bệnh viện, mời đến không ít bác sĩ.”

“Điều trị cho họ ngay lập tức, lại hỏi han ân cần khách hàng, phát tiền an ủi họ, khách hàng mắng chửi cô ấy, cô ấy cũng chấp nhận, cúi đầu xin lỗi mọi người, hứa sẽ cho bọn họ lời giải thích thỏa đáng…”

“Tối hôm đó, cô ấy phải ở trong bệnh viện cả đêm để giải quyết những chuyện đó. Sợ rằng chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà hàng. Cô ấy gọi điện thoại cho Hoài Dương nhờ anh ấy dập tắt tin tức này.”

“Cô ấy không muốn để anh biết, cũng không muốn ảnh hưởng đến việc kinh doanh và danh tiếng của nhà hàng, mà lúc đó, anh lại bận mập mờ với cô thư ký của công ty. Anh còn là người sao?”

“Khoảng cách giữa anh và Trần Diễm An càng ngày càng xa, mỗi ngày đến cả thời gian gặp mặt cũng không có, cô ấy vì muốn chung sống với anh, cứu vãn đoạn tình cảm này nên dù mệt như vậy, bận như vậy, cô ấy vẫn dành thời gian mỗi buổi trưa đưa cơm đến công ty để ăn cơm cùng anh.”

“Nhưng sao chứ? Anh lại nói với cô ấy, bảo cô ấy sau này đừng mang cơm đến công ty nữa, cũng phải, anh đang bận dùng cơm với cô trợ lý thư ký mà, không phải còn khen cô ta nấu ăn ngon sao?”

“Nhưng anh tuyệt đối không bao giờ biết rằng lúc cô ấy đưa bữa cơm cuối cùng cho anh vào trưa hôm đó, bởi vì mệt mỏi mà đã va chạm với một chiếc xe hơi, trán cô ấy vị va chạm đến vừa đỏ vừa sưng. Những chuyện này cô ấy chưa từng nói với anh.”

“Bởi vì cô ấy luôn báo tin vui chứ không báo tin buồn cho anh, ngay cả lúc hai người đang chiến tranh lạnh, một người phụ nữ cao ngạo như cô ấy lại làm bao nhiêu chuyện không phù hợp với tính cách của mình như vậy, chống cự trong nhà hàng được hơn một tháng, anh nói cô ấy như vậy là vì cái gì?”

Vốn nghĩ rằng nói ra những lời này sẽ cảm thấy dễ chịu nhưng hiện tại chỉ thấy mệt mỏi.

Diệp Giai Nhi đột nhiên không muốn nói thêm nữa.

“Tính cách cô ấy kiêu ngạo, những lời này đương nhiên sẽ không nói với anh đâu, mà tôi chẳng qua cũng chỉ là không muốn cô ấy oan ức như vậy, vì vậy, Quý Hướng Không anh còn cho rằng anh yêu cô ấy sao?”

“Cô ấy có gia cảnh giàu có, mặc dù không so được với nhà họ Quý nhưng cả đời cũng không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc. Cô ấy hoàn toàn có thể không cần phải tiếp xúc với nhà hàng.”

“Cô ấy có một sự nghiệp thành công và một gia cảnh giàu có. Nếu cô ấy không kết hôn với anh, cô ấy có thể sống một cuộc sống phóng khoáng mỗi ngày chứ đâu khiến mình đến nông nỗi này.”

“Anh cho rằng kết hôn với anh đã cho cô ấy cái gì, chẳng qua là cho cô ấy đau khổ mà thôi, vì vậy đừng phủ nhận lời nói của tôi, thứ anh yêu chỉ là khuôn mặt của cô ấy và khoái cảm trên cơ thể của cô ấy, ngoài những thứ đó ra, không còn cái gì nữa.”