Đăng vào: 12 tháng trước
CHƯƠNG 1587
“Đồng nghiệp tổ chức sinh nhật cho mẹ.” Cô nói, đưa tay lên gạt những sợi chỉ vụn ở trên mặt cậu bé đi.
Đôi mắt đen láy, sáng ngời của Cảnh Hiên mở to: “Mẹ có đồng nghiệp tổ chức sinh nhật cho?”
“Đúng vậy.”
“Tốt quá! Nhưng con có chút ghen tỵ, bọn họ giành tổ chức sinh nhật cho mẹ trước con.” Cảnh Hiên thật sự rất vui, nhưng cũng có chút ghen tị.
Đường Tiểu Nhiên bật cười: “Nhưng mẹ thích nhất đón sinh nhật với con, mỗi năm mẹ đều ăn bánh sinh nhật mà con mua.”
Sự ghen tị trong lòng Cảnh Hiên lập tức biến mất.
Cậu bé vén chăn ngồi dậy, đi dép lê, loẹt quẹt đi vào phòng bếp, cầm một cái bánh sinh nhật đi ra.
Đặt lên bàn, cắm từng cây nến lên.
Cậu bé cắm rất đúng, năm nay mẹ 30 tuổi.
Mỗi năm vào ngày sinh nhật, chuyện cậu bé để ý nhất chính là cắm nến lên bánh.
Cảnh Hiên cảm thấy chuyện này rất thiêng liêng.
Nên, nhất định phải nghiêm túc, thành tâm.
Cậu bé đếm không ngừng, đến ba bốn lần, đến khi xác định không sai mới dừng lại, kéo Đường Tiểu Nhiên đến trước chiếc bánh sinh nhật: “Mẹ, ước đi.”
Ước?
Đường Tiểu Nhiên hơi sững sờ.
Mấy năm nay cô chưa từng ước nguyện một cách nghiêm túc, đều rất tùy ý, qua loa.
Bây giờ đã bắt đầu một cuộc sống mới, cô định nghiêm túc ước một lần!
Hi vọng, cô có thể sống tiếp.
Hi vọng, Cảnh Hiên có thể lớn lên thật tốt, có người yêu thương, tương lai thuận buồn xuôi gió.
Nếu như ông trời chê ước nguyện của cô quá nhiều, có thể chỉ cần thỏa mãn điều ước thứ hai.
Hai tay chắp trước ngực, cô nhắm mắt lại, yên lặng ước.
Đôi mắt đen và sáng của Cảnh Hiên chớp chớp, ánh mắt lướt qua Tô Chính Kiêu, lê đôi chân ngắn ngủn đi đến, kéo anh đến trước bàn.
Bàn tay nhỏ nhắn vừa võ tay vừa hát chúc mừng sinh nhật, nháy mắt với anh, muốn anh hát cùng.
Chuyện ngây thơ và chán ghét như vậy sao Tô Chính Kiêu có thể làm chứ?
Lông mày anh hơi nhướng lên, nghiêng người dựa vào chỗ kia, không có bất kỳ hành động gì.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt của Đường Tiểu Nhiên rõ ràng càng thêm trắng hơn, mịn màng hơn, thậm chí ngay cả lỗ chân lông nhỏ xíu cũng không nhìn thấy, trắng mịn không tì vết.
Ánh đèn giống như phủ lên người cô một lớp ánh sáng mờ nhạt, ấm áp mà tĩnh lặng.
Khuôn mặt Tô Chính Kiêu khẽ động, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng.
Trong phòng chỉ có tiếng hát non nớt của trẻ con vang lên.
Sau đó cắt bánh kem, Cảnh Hiên có chút nghịch ngợm, bôi lung tung.