Đăng vào: 12 tháng trước
CHƯƠNG 1191
Chuyện này không thể trách cô ta, chỉ có thể nói là Thân Nhã không may, mạng đứa bé đó cũng không tốt, trời cũng đang giúp cô ta.
Trần Diễm An nói những điều này không thể khiến Lâm Nam Kiều cảm thấy sợ hãi và hoảng loạn, chỉ là, Trần Vu Nhất hiện tại áy náy với cô ta, cô ta muốn lợi dụng nó, không có thời gian ở đây tranh cãi với họ…
Trần Diễm An muốn dùng những chuyện đó hãm hại cô ta, Lâm Nam Kiều cười lạnh, không có cách nào, cô ta không hại Thân Nhã, miệng nói suông, không chút chứng cứ, cô ta không thèm để tâm.
Trần Vu Nhất còn đang dùng ánh mắt lạnh lùng này nhìn chằm chằm Thân Nhã.
Thân Nhã không có ý tiếp tục ở lại, cô đến hộp đêm chỉ là không yên tâm Trần Diễm An.
Thân Nhã xoay người, rời đi, Trần Diễm An hừ mũi, ánh mắt chán ghét lại ghê tởm lướt qua hai người, đi theo.
Đợi hai người rời đi rồi, Lâm Nam Kiều mới giận dỗi, nhảy khỏi lòng Trần Vu Nhất, mặc chân bị thương, bước nhanh rời đi.
Hờn dỗi vừa rồi đã phai nhạt, nhưng lúc này lại xông lên, giống như hồng thủy bạo phát, kích thích từng đợt sóng to.
Trần Vu Nhất cũng bước nhanh theo, vài bước đã đuổi kịp Lâm Nam Kiều, từ phía sau kéo cánh tay cô ta.
Hất mạnh, lửa giận trong lòng Lâm Nam Kiều không nhịn được ngày càng hừng hực, đẩy mạnh anh ta ra.
Lúc chưa kết hôn trước đây, dù nhìn thấy anh ta và người phụ nữ khác ở bên nhau, cũng sẽ không tức giận như vậy, không thể nghi ngờ là có chút ghen tuông, không cam lòng, nhưng bây giờ, lại chỉ cảm thấy lửa giận thiêu đốt tâm can, toàn thân nóng bỏng.
Thực ra, đây chính là khác biệt giữa lúc làm tình nhân và làm vợ, sự khác biệt này rất rõ ràng, đồng thời, đối lập cũng cực kỳ mãnh liệt.
“Về nhà họ Trần?” Trần Vu Nhất cũng không để ý giận dỗi của Lâm Nam Kiều, bởi vì, trước đây cô ta chưa từng nổi giận với anh ta, anh ta cũng chưa từng bận tâm.
Câu hỏi này khiến lửa giận của Lâm Nam Kiều càng bốc lên với tốc độ tên lửa: “Đang phớt lờ em sao?”
Trần Vu Nhất khẽ cau mày, không hiểu.
“Em là vợ anh, là vợ anh, lại nhìn thấy một màn vừa rồi, có phải anh nên giải thích một chút?”
“Như em thấy, chỉ là đút uống rượu mà thôi, chuyện rõ ràng, còn cần giải thích?” Trần Vu Nhất hỏi ngược lại.
“Quả thật cảnh tượng em nhìn thấy chỉ là uống rượu, nhưng nếu em không xuất hiện thì sao, ai biết sẽ tiến triển tới bước nào!”
Hai người đứng trên đường lớn buổi tối, người xung quanh đi đi lại lại, lại thêm giọng Lâm Nam Kiều, khiến không ít người quay đầu ngó nhìn.
Tiếp đó, Trần Vu Nhất lại mở miệng: “Em nổi nóng à, anh hỏi lại lần cuối, về nhà họ Trần hay một mình ở đây?”
Tâm trạng anh ta không tốt, lại thêm có chút phiền chán, lời nói ra đương nhiên là lạnh lùng.
Chính sự lạnh lùng này khiến Lâm Nam Kiều chợt kéo về suy nghĩ đã bay xa, như vừa tỉnh mộng, mới kết hôn, lửa giận của cô ta đã vượng như vậy, tiếp tục nữa, còn đến mức nào?
Cô ta bình tĩnh lại, hít thở sâu một hơi, nở nụ cười, nói: “Vu Nhất, xin lỗi, vừa rồi em quá kích động.”