Đăng vào: 12 tháng trước
CHƯƠNG 1537
Chú Lưu: “Cậu chủ, từ sau khi đón cậu chủ nhỏ về nhà là cậu ấy không ăn cũng không uống.”
“Ăn không quen à?” Tô Chính Kiêu lạnh nhạt hỏi.
“Tôi cảm thấy chắc là cậu ấy nhớ mợ chủ.”
Trong nháy mắt, sắc mặt Tô Chính Kiêu trở nên lạnh lẽo, tràn ngập lệ khí: “Nhớ cho rõ, đừng có nhắc tới người phụ nữ đó ở nhà họ Tô.”
“Vâng.”
Chú Lưu cẩn thận đáp lời, cuối cùng lại nói thêm: “Vậy phải làm gì với cậu chủ nhỏ đây?”
Tô Chính Kiêu nhíu chặt lông mày.
Một lát sau, anh nói: “Gọi điện thoại cho Đường Tiểu Nhiên, hỏi xem bình thường nó thích ăn cái gì.”
Chú Lưu thầm nghĩ trong lòng, chỉ cho phép quan lớn phóng hỏa, không cho phép bách tính thắp đèn.
Nhưng mà ông ta không có gan để nói ra câu nói này.
Ông ta lập tức bấm điện thoại gọi cho Đường Tiểu Nhiên, thuận tiện mở loa ngoài.
“A lô, chú Lưu, sao chú lại gọi điện thoại cho tôi vậy, Cảnh Hiên xảy ra chuyện ư?” Giọng nói của Đường Tiểu Nhiên vừa sốt ruột lại vừa gấp gáp.
“Không phải đâu, mợ chủ…”
Nhận thấy ánh mắt đầy áp lực đang bắn tới, nhu cầu muốn sống của chú Lưu rất mạnh, ông ta vội vàng đổi giọng: “Cô Đường, bình thường cậu chủ nhỏ thích ăn cái gì vậy?”
Nhắc tới Cảnh Hiên, giọng nói Đường Tiểu Nhiên vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng: “Dạ dày của Cảnh Hiên không tốt, một ngày ăn cháo hai lần, mấy món đồ ăn có tính kích thích chỉ có thể thỉnh thoảng mới được ăn…”
“Còn nữa, chân của Cảnh Hiên có hơi khập khiễng, làm phiền chú dẫn thằng bé đến bệnh viện kiểm tra?”
“Thằng bé cũng không thích uống sữa bò nguyên chất, cho nên lúc uống sữa bò thì phải bỏ một chút đường vào trong.”
Chú Lưu gật đầu: “Được rồi, tôi đã nhớ kỹ rồi, cúp máy đây.”
“Chờ đã.”
Đường Tiểu Nhiên vẫn còn đang luyên thuyên: “Buổi tối thằng bé ngủ một mình thỉnh thoảng sẽ đá chăn đá mền, rất thích ăn hạt dẻ, kiwi, nho, nhưng không thích ăn lê.”
Cô cảm thấy còn có rất nhiều chuyện liên quan tới đứa nhỏ mà cô vẫn còn chưa dặn dò cẩn thận.
“Nếu như thằng bé thật sự cảm thấy không thèm ăn thì chú có thể nấu một chút mì hoành thánh cho thằng bé ăn.”
“Được rồi.”
Đường Tiểu Nhiên tiếp tục nói thêm: “Thằng bé không thích ăn mì hoành thánh ở bên ngoài đâu, nếu như thuận tiện thì tôi có thể gửi qua một ít hoành thánh do tôi tự làm.”
Chú Lưu còn chưa kịp lên tiếng thì Tô Chính Kiêu đã trầm giọng nói: “Không tiện, không thể để cho cô ta bước vào nhà nhà họ Tô một bước nào.”
Ở đầu dây bên kia, Đường Tiểu Nhiên nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Cô cắn răng, móng tay cắm thẳng vào trong lòng bàn tay, vô cùng đau đớn.