Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 1962
Cánh tay tùy ý chống lên trên ghế sô pha, Âu Dương Tư xoay người lại, tặc lưỡi một tiếng rồi huýt sáo: “Trước đây đã nhìn nhầm rồi, 36D đấy!”
Trần Diễm An luôn có thói quen không mặc áo lót khi đi ngủ buổi tối, buổi sáng còn phải rửa mặt chải đầu, vì vậy chỉ tùy ý quấn một chiếc thắt lưng, lộ ra vùng ngực trắng nõn.
Âu Dương Tư cậy mình là người trả tiền, luôn lẻn vào phòng cô lúc cô không để ý.
Lúc đầu, Trần Diễm An cảnh cáo nghiêm túc, sau khi không có tác dụng gì đối với người đàn ông không biết xấu hổ kia, cô đành động tay động chân: “Vẫn là câu nói kia có lý, lúc có thể động tay động chân tốt nhất không nên giảng đạo lý.”
Sáng sớm, Âu Dương Tư đã bị Trần Diễm An đuổi chạy đi chạy lại trong phòng.
Sau khi lăn qua lăn lại một hồi, Âu Dương Tư thở hổn hển, hai tay chống lên sô pha, ánh mắt sâu xa chớp chớp nhìn cô: “Nói cho em một tin tốt.”
“Nói.” Trần Diễm An cũng đang thở hổn hển, trực tiếp nói.
Khóe mắt Âu Dương Tư giật giật, thật là làm hỏng đi khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia: “Bản vẽ em gửi qua, anh họ anh đã quyết định chọn dùng rồi.”
“Thật sao?” Ngay cả người phụ nữ như Trần Diễm An cũng không nhịn được vui mừng vào lúc này, sáng ngời như một ngôi sao: “Anh chính là người có công lớn lần này.”
“Biết là tốt, sau này đừng đối xử thô bạo với anh như vậy nữa, còn có anh ấy nói chữ ký đương nhiên là của em, xem em là người dưới trướng của anh ấy…”
Âu Dương Tư nhìn chằm chằm khuôn mặt mê người của cô: “Không lâu nữa, em cũng sẽ được vinh danh ở Pháp, trở thành nhà thiết kế trang sức kiệt xuất nhất trong thế hệ mới.”
Trần Diễm An tặc lưỡi vài tiếng, phất áo choàng ngủ trên người, thản nhiên ngồi trên ghế sô pha, đối mặt với Âu Dương Tư, đôi môi đỏ mọng cong lên: “Xem đi, người tài hoa chính là khác biệt, học hỏi một chút…”
“…”
Không còn gì để nói, dừng một lúc , Âu Dương Tư trầm giọng nói: “Áo choàng tắm của em bị lỏng ra rồi!”
Vừa dứt lời, Trần Diễm An đã nhanh chân đá vào cẳng chân của anh ta, sao đó quay người đi vào nhà tắm.
Trong khoảng thời gian này, cô đã rất ít khi nhớ đến Quý Hướng Không, cuộc sống kiềm nén lâu như vậy, cuối cùng có thể sống một cách thoải mái hơn một chút rồi.
Sáng sớm.
Cả tinh thần và cơ thể của Quý Hướng Không đều vô cùng mệt mỏi.
Không có ý định đi đến nhà hàng, đúng lúc này, Thẩm Hoài Dương đi vào, nói thẳng vào vấn đề: “Thỏa thuận ly hôn đã ký xong chưa, để tôi cầm đi.”
“Chưa, đi uống rượu với tôi.” Quý Hướng Không vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, có vài nếp nhăn, trông có chút chán chường.
Thẩm Hoài Dương cau mày, vẫn đi uống rượu cùng với anh, trong phòng bao, Quý Hướng Không uống khá nhiều rượu, hỏi: “Vào thời khắc kia của Trần Vu Nhất, cậu đã chân thành khuyên bảo cậu ta, tại sao chưa từng quan tâm đến tôi?”
“Suy nghĩ của cậu trưởng thành hơn cậu ta…”
Thẩm Hoài Dương thờ ơ nói: “Cậu ta không chịu đựng được, mà cậu lại biết rất rõ trong lòng mình muốn gì…”
“Biết rõ trong lòng mình muốn gì?”