Đăng vào: 12 tháng trước
Cậu vậy mà dám nói như vậy!
Lời này càng kích thích Tô Tình hơn, giơ tay, lại tát vào mặt của cậu một cái nữa.
Có hơi không nhìn nổi nữa, Thẩm Hải Băng bước lên, nắm cổ tay của Tô Tình: “Chị dâu, được rồi.
”
Nghe thấy những lời đó của Thẩm Trạch Hy, trong lòng Thẩm Hải Băng nhẹ nhõm hơn, còn có sự vui mừng không thể dùng ngôn từ để hình dung, khiến trái tim của cô ta đập thình thịch.
Anh ở trong tình trạng uống say mới làm ra những chuyện đó, chứ không phải lúc tỉnh táo… Biết được chuyện này quả thật khiến tâm trạng có hơi rầu rĩ cáu kỉnh mấy ngày nay của cô ta trở nên tốt hơn, thậm chí, khóe miệng còn có hơi cong lên.
Mà Diệp Giai Nhi lại kéo cánh tay của Thẩm Trạch Hy, ra hiệu cậu đừng mở miệng nữa, có hơi lo lắng nhìn gương mặt sưng đỏ của cậu, cậu tại sao muốn vào lúc này cuốn vào chứ?
Nhưng Thẩm Trạch Hy căn bản không nghe khuyên, tiếp tục nói: “Ngay cả sự thật cũng không làm rõ, mẹ dựa vào đâu mà sỉ nhục chị ấy như vậy? Nói những lời khó nghe như vậy?”
Nghe vậy, Tô Tình tức đến nỗi không thở được, đè nén ở lồng ngực, vô cùng khó chịu, tức đến nỗi không nói ra được lời nào.
Thấy vậy, Thẩm Hải Băng vội đưa tay vỗ vai của Tô Tình, giúp bà ta xuôi khí, nói với Thẩm Trạch Hy: “Không nhìn thấy mẹ cháu đã tức thành như nào rồi sao, bớt nói vài câu.
”
Thẩm Trạch Hy lại không lọt một câu khuyên nhủ: “Những gì cháu nói đều là sự thật! Tinh thần trong khoảng thời gian này của mẹ cháu không bình thường rồi!”
“Ra ngoài! Cậu cút ra ngoài cho tôi! Bắt đầu từ bây giờ, con đừng bước chân vào nhà họ Thẩm một bước, tôi xem như không có đứa con trai như cậu!” Tô Tình giơ tay chỉ thẳng vào Thẩm Trạch Hy, trên đời này đâu có đứa con trai nào nói mẹ của mình như vậy chứ!
“Lời nói thật hay là lời nói khi tức giận?” Thẩm Trạch Hy nghiêm túc hỏi.
Tô Tình tức đến nỗi ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khan, vẻ mặt cực kỳ giận dữ: “Đương nhiên là lời nói thật! Từ nay về sau, mãi mãi đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, cậu cũng không còn là con trai của tôi nữa!”
Vẻ mặt của Thẩm Trạch Hy rất nghiêm túc, đáp một tiếng: “Được.
”
Vừa dứt lời, cậu xoay người, bàn tay lớn nắm cổ tay của Diệp Giai Nhi, dẫn cô ra ngoài.
“Cút! Mau cút ra ngoài cho tôi!” Tô Tình tức đến nỗi đứng không vững, thuận tay cầm chiếc ly trên bàn ném về phía Thẩm Trạch Hy.
Chiếc ly không có đập vào người cậu, mà rơi ở bên chân, sau đó vỡ thành từng mảnh thủy tinh.
Vào lúc này, một chuỗi tiếng bước chân truyền vào, bóng dáng cao lớn của Thẩm Hoài Dương đi vào, chiếc áo khoác đen vắt trên cánh tay của anh, tóc tai rối bời, giống như vội chạy tới đây, thứ đập ngay vào mắt là một màn trước mắt.
Đôi mắt thâm trầm nheo lại, anh bước lên mấy bước, gỡ cổ tay của Diệp Giai Nhi ra khỏi tay của Thẩm Trạch Hy.
Khi cỗ ấm áp đó tuột khỏi tay, trái tim của Thẩm Trạch Hy cũng từng chút từng chút trở nên trống rỗng.
“Cậu không phải muốn rời khỏi hay sao? Lúc này còn đứng ở nhà tôi làm cái gì? Từ giờ về sau, nhà họ Thẩm có cậu không có tôi, có tôi không có cậu!” Tô Tình vẫn mở miệng hét về phía Thẩm Trạch Hy.
Nghe vậy, ánh mắt của Thẩm Trạch Hy đặc biệt quét qua người Diệp Giai Nhi, sau đó không có dừng lại nữa, trực tiếp rời khỏi nhà họ Thẩm.
Tô Tình tức đến nỗi ngồi phịch trên sô pha, thở hổn hển hồi lâu!
Bà ta sao lại có đứa con trai như vậy chứ?.