Đăng vào: 12 tháng trước
CHƯƠNG 2226
Trở lại phòng bệnh, mẹ vẫn ngồi ở bên giường, đang chơi với Hạ Vũ, thấy cô trở về, vội vàng đứng dậy cười hỏi: “Sao rồi? Đông Thăng ăn rồi chứ?”
“Không ăn, con ném trong nhà anh ta rồi, con đã chia tay với anh ta, từ nay sau này không còn quan hệ gì nữa.” Cảm xúc của Hạ Nhiên rất bình tĩnh.
Mẹ cô giật mình, đưa tay bắt lấy tay cô, không ngừng truy hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hạ Nhiên nói hết mọi chuyện xảy ra, và cả người phụ nữ xuất hiện trong nhà họ Lục.
Mẹ cô nhíu mày lại, nói Hạ Vũ vốn không phải trách nhiệm của cô, cũng quả thật không có mấy người đàn ông có thể phụ trách Hạ Vũ đến cùng, cho nên sau này để bà lo cho Hạ Vũ, cô đi nói lại với Đông Thăng đi.
Lời nói của đàn ông luôn không đáng tin, cho dù bây giờ hứa hẹn tốt đẹp như thế nào, sau khi kết hôn vẫn sẽ thay đổi.
Cũng ví dụ như bây giờ Lục Đông Thăng hứa hẹn sẽ chăm sóc Hạ Vũ, sẽ luôn luôn chăm sóc Hạ Vũ, nhưng chờ sau khi kết hôn, chắc chắn sẽ có một ngày anh ta trở nên phiền chán, ghét bỏ, đây là chuyện không sớm thì muộn, sau đó sẽ cãi vã không ngừng nghỉ, nảy sinh đầy mâu thuẫn với Hạ Nhiên.
Cho nên như vậy cũng tốt, bà vẫn chưa già, vẫn lo được cho Hạ Vũ.
Hạ Nhiên lại vô cùng kiên quyết lắc đầu, hai cánh tay mảnh khảnh buông ở hai bên chậm rãi siết chặt: “Con sẽ không đi tìm anh ta, mãi mãi không đi tìm anh ta, đàn ông giống như anh ta căn bản không xứng! Bây giờ con đã hoàn toàn thấy rõ bộ mặt thật của anh ta, vì sao còn phải trở về tìm anh ta?”
“Hạ Nhiên, con cho rằng đàn ông trên đời này đều tốt hay sao? Bệnh này của Hạ Vũ giống như động không đáy, có người đàn ông nào bằng lòng nuôi nó cùng con?”
“Không có ai nuôi, vậy tự con nuôi, tóm lại con tuyệt đối sẽ không quay lại tìm Lục Đông Thăng, người đàn ông như vậy không xứng để Hạ Nhiên con yêu!” Trước giờ cô làm việc kiên quyết, không gì có thể lay chuyển.
Mẹ cô thở thật dài một hơi, lồ ng ngực lại không ngừng chập trùng lên xuống.
Hạ Nhiên chính là như vậy, sau khi Lục Đông Thăng lộ ra bộ mặt thật, trước kia yêu thương bao nhiêu thì bây giờ ghét bỏ bấy nhiêu, chỉ hận không thể cách ra thật xa!
“Được rồi, không nói nhiều nữa, bây giờ con đi làm, mẹ chăm sóc tốt cho anh nhé.” Nói xong, cô lập tức rời đi.
Trong quán bar, cảm xúc của Hạ Nhiên rất u ám, dù sao đã nói đến chuyện cưới gả, nhưng lại xảy ra chuyện như vậy, công việc thì không thuận lợi, chỉ cảm thấy cuộc sống thật gập ghềnh chông gai.
Ngồi trong một góc vắng vẻ của quán bar, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, yêu nhau hai năm, cuối cùng vẫn không chống đỡ được hiện thực.
Lý tưởng hoàn mỹ, nhưng thực tế thì phũ phàng, từ xưa đến nay có mấy người có thể thực hiện lý tưởng của mình một cách hoàn mỹ.
Thẩm Trạch Hy muốn đến quán bar, nhưng Huyên Huyên nhất định muốn đi theo, anh hết cách đành phải bế đi cùng.
Huyên Huyên hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn thấy những người phụ nữ kia thì đều lắc đầu, ai cũng không lọt mắt, nhưng sau khi nhìn thấy Hạ Nhiên ở một góc vắng vẻ, loạt xoạt chạy đến: “Chị gái cảnh sát ngực bự ơi.”
Hạ Nhiên đã uống hơi say, ý thức hoàn toàn mơ hồ, ngắm nhìn Huyên Huyên, giơ tay véo véo khuôn mặt nhỏ bé của bé.
Thẩm Trạch Hy bảo Huyên Huyên đi, nhưng bé không chịu, nhất định muốn ở cùng Hạ Nhiên, lại thêm vài ly vào bụng, Hạ Nhiên say đến không biết trời trăng là gì, chỉ vào anh mắng: “Cái đồ khốn kiếp nhà anh!”
Nhướng mày, lúc này Thẩm Trạch Hy mới biết là đang mắng anh, nhưng từ trước đến nay anh không cãi lý với phụ nữ uống say!