Đăng vào: 12 tháng trước
CHƯƠNG 2130
“Thật sao? Chà chà, em đúng là không may mắn. Bản thiếu gia vui vẻ hòa nhã với em mà em còn cảm thấy cả người ngứa ngáy. Đây là một loại bệnh, phải trị!” Âu Dương Tư chà chà lắc đầu: “Em không yêu anh, đây cũng là bệnh, vẫn phải trị!”
“Anh nói giống như cả thế giới chỉ có anh mới là người bình thường nhất vậy.” Lần này, Trần Diễm An cười ra tiếng.
So với những người đàn ông khác, cô ở bên cạnh Âu Dương Tư luôn thấy thoải mái hơn, tự tại, không gò bó hơn, muốn nói gì, làm gì đều được, chỉ thiếu chút cảm giác.
“Anh hy vọng em không yêu anh là một loại bệnh biết nhường nào. Khám bệnh, uống thuốc, thuốc đến hết bệnh. Nhưng đó chỉ là hy vọng xa vời của anh!”
Hầu kết Âu Dương Tư chuyển động, khẽ thở dài một tiếng.
Anh ta cúi xuống, ôm cô vào trong lòng.
Anh ta có tình nhưng cô vô ý…
Anh ta ôm thật chặt cô vào trong lòng.
Sức lực kia rất lớn, lớn tới mức dường như muốn nhét Trần Diễm An vào trong cơ thể.
Trần Diễm An không giãy giụa, cũng không nói tiếng nào, mặc cho anh ta ôm, trái lại còn vòng tay qua vai anh ta.
Âu Dương Tư cười, đôi mắt hoa đào nheo lại rồi thả cô ra, sau đó nhanh chóng cúi người, hôn cô nhân lúc cô còn chưa hoàn hồn.
Động tác của anh ta rất nhanh, sau đó tách ra, đôi mắt hoa đào thâm thúy lại mê người nhìn cô chớp chớp mắt, sau đó ra khỏi phòng.
Trần Diễm An hơi tức giận, nhưng phần nhiều lại là bất lực. Cô cầm điện thoại di động lên, gọi vào một số điện thoại.
Sau một lát, đối phương nghe máy. Đó là Hoắc Đình Phong.
“Cám ơn anh đã nhắc nhở và cho tôi lời khuyên.”
Hoắc Đình Phong đang ở trong văn phòng, trên người mặc áo sơ mi trắng có họa tiết, cổ tay hơi xắn lên, lộ ra đường cong rắn chắc, tuyệt đẹp trên cánh tay. Anh ta đang ký tên, ôn hòa hỏi: “Cô định tiếp nhận?”
Trần Diễm An dựa vào bên cửa sổ: “Vẫn đang trong thời kỳ quan sát, trong lòng có dấu hiệu dịu đi.”
Từ trước đến nay, cô luôn là người ăn ngay nói thật, sẽ không nói dối.
“Có thể nghe cô trả lời như vậy, tôi cho rằng những lời tôi nói với cô đã có tác dụng…”
Hoắc Đình Phong đặt bút trong tay sang một bên, dựa lưng vào chiếc ghế da phía sau: “Đối với Quý Hướng Không, một lần hôn nhân thất bại đã mang đến đả kích cực lớn cho anh ấy. Những tình cảnh ly hôn trước đây sẽ luôn hiện ra trong đầu anh ấy. Mỗi khi nhớ tới, nó sẽ giống như một cái gai đâm vào cổ họng.”
“Chính vì những vết sẹo này quá sâu, cho nên anh ấy mới không lựa chọn có lần thứ hai. Cô đã từng đọc bộ truyện tranh cây xương rồng chưa?”
Trần Diễm An tùy ý buộc lại những lọn tóc lõa xõa trên vai, lắc đầu nói thật: “Từ trước đến nay, tôi không thích đọc truyện tranh, càng không thích đọc sách. Sách chỉ có tác dụng thôi miên đối với tôi mà thôi.”
“Một người ôm thật chặt cây xương rồng, lúc rời đi mang theo đầy gai trên người. Mà người thứ hai đến đó, thuận lợi ôm cây xương rồng không có gai, từ đó về sau có kết cục viên mãn. Cô là người thứ nhất, anh ấy là cây xương rồng. Người thứ hai là người phụ nữ có lẽ sẽ xuất hiện trong tương lai. Chính vì thấy qua kết quả, cho nên anh ta sẽ không thể mạo hiểm với quan hệ thân thiết mơ hồ nào nữa.”