Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 1897
Cuộc sống trôi qua không mặn không nhạt, lại càng bận rộn, thêm kế hoạch buổi trưa muốn tới Quý Thị một chuyện, cô bận tới mức không thở được.
Cứ như vậy lại trôi qua 5-6 ngày, giao lưu giữa Trần Diễm An và Quý Hướng Không vẫn ít tới đáng thương.
Ngày hôm nay, cô lái chiếc Land Rover đến tập đoàn Quý Thị.
Cũng không biết là do quá mệt hay tại tối qua không ngủ ngon, trong quá trình lái xe đã đâm vào đuôi của một chiếc Audi.
Đầu của cô đập vào vô lăng, lực lớn khiến trán bị đụng đỏ lên.
May mắn tốc độ xe của hai bên đều chậm, không có tổn thất gì lớn, nhưng Trần Diễm An vẫn trả phí sửa xe cho đối phương, dù sao là trách nhiệm của cô.
Đối phương không chịu lấy phí, kiên trì bảo cô sửa xe, Trần Diễm An gọi điện cho công ty bảo hiểm, bảo họ tới đây xử lý.
Đến công ty dùng bữa xong, khi Trần Diễm An đang chuẩn bị rời đi, Quý Hướng Không mở miệng, gọi cô: “Sau này không cần tới công ty đưa bữa trưa nữa.”
“Tại sao?”
Cô hỏi.
“Phiền phức, đi đi về về dày vò, hơn nữa ảnh hưởng không tốt, trên dưới công ty đều đang bàn luận.” Quý Hướng Không nói.
“Muốn làm như nào là tự do của em, người khác có thể quản được sao? Bản thân em cũng không chê mệt, người khác có cái gì để nói?” Trần Diễm An nói.
Quý Hướng Không hơi nhíu mày.
“Ảnh hưởng quả thật không tốt.”
“Vậy được, bữa trưa mỗi ngày anh cùng với em ra ngoài ăn cơm.” Trần Diễm An lùi một bước, yêu cầu nói.
“Không thể mỗi ngày được, công ty có rất nhiều văn kiện cần anh ký, khoảng thời gian này lại có công trình mới, sẽ rất bận.”
“Vậy nên? Em không thể tới công ty, anh cũng không thể buổi trưa tới ăn cơm cùng với em, có phải không?” Trần Diễm An cười lạnh: “Chúng ta một ngày có thời gian có thể nói chuyện và gặp mặt không?”
Quý Hướng Không chỉ vào đống văn kiện ở trên bàn làm việc.
“Nhiều văn kiện như vậy cần anh ký, em có thể nhìn thấy.”
“Quý Hướng Không! Mẹ kiếp anh là đang giả bộ trước mặt ai hả?”
Trần Diễm An đi tới, ném toàn bộ những văn kiện đó xuống đất, sau đó dùng giày giẫm lên trên, để lại dấu chân.
Trong phòng làm việc có rất nhiều thứ bị cô ném xuống dưới chân, có ghế, văn kiện, bút.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, phòng làm việc đã trở nên lộn xộn.
Âm thanh rất lớn, cửa còn mở hé, xuyên qua khe hở đó, người đứng ở bên ngoài nghe rõ ràng những âm thanh đó.
Lồng ngực của Trần Diễm An vẫn không ngừng phập phồng lên xuống, hô hấp dồn dập: “Bây giờ chính em cũng cảm thấy mình hạ… tiện!”
Bên ngoài nghe thấy âm thanh, đẩy cửa phòng đi vào.