Đăng vào: 12 tháng trước
CHƯƠNG 1621
Lúc nãy, trong tin nhắn cô nói, Cảnh Hiên đã ngủ, vậy thì trong khoảng thời gian cô gửi tin nhắn đến bây giờ, chỉ có cô và người đàn ông kia ở chung một phòng?
Lông mày anh ta cau lại, nhìn chằm chằm vào điện thoại, vẫn chưa có tin nhắn gửi đến!
Bây giờ đã 11h rồi, lẽ nào cô định qua đêm ở nhà người đàn ông kia?
Tiếp tục chờ đợi, đợi đến 11h30 vẫn chưa có tin nhắn gửi đến.
Tô Chính Kiêu có chút bực bội, gân xanh khẽ giật giật, thầm chửi thề.
Mẹ nó, cái sinh nhật rách nát mà đón lâu thế!
Không ngủ được, cũng không ngồi được, anh ta dứt khoát đưa tay ra kéo quần áo ở trên đầu giường, hai ba cái mặc lên, cầm điện thoại lên, đi ra ngoài.
Ở lại nhà Lưu Canh Hoằng đến rất muộn, bởi vì còn phải thu dọn những thứ cuối cùng, không thể để một người đón sinh nhật lại đi thu dọn.
Đợi đến khi dọn sạch sẽ, cô nhìn thời gian, đã hơn 11h giờ rồi, thời gian thật sự rất muộn.
Lưu Canh Hoằng đi lấy xe, đưa cô về nhà.
Giờ cũng quá muộn rồi, Cảnh Hiên đã không chịu đựng được nữa.
Sợ con trai ngủ không thoải mái, nên Đường Tiểu Nhiên bế cậu bé ngồi ghế sau.
Cúi người, tiện thể cởi giày trên chân con trai xuống.
Sau đó lại lấy chăn đắp lên người cậu bé, cử động rất nhẹ, sợ đánh thức cậu bé.
Trên đường đi, bầu không khí trong xe rất yên tĩnh, không ai nói chuyện, chỉ có thể hít thở nhè nhẹ đan xen với nhau.
Một lúc sau, chiếc xe đến dưới tầng.
Đường Tiểu Nhiên định đưa tay bế Cảnh Hiên, Lưu Canh Hoằng ngồi phía trước đã đi qua ghế lái: “Để tôi.”
“Cảm ơn.”
Đường Tiểu Nhiên nói cảm ơn, lùi về sau mấy bước, để anh ta có thể bế Cảnh Hiên lên.
Đi ra khỏi xe, Lưu Canh Hoằng và Đường Tiểu Nhiên sánh vai đi về phía trước.
Nên không hề chú ý đến cửa xe của một chiếc Bentley màu đen đang đậu trong bóng tối đã được mở ra.
Người đàn ông mặc vest đi ra, duy trì khoảng cách phù hợp đi theo phía sau bọn họ, anh ta đi rất nhẹ, giống như một tên trộm.
“Cô có cảm giác gì với tôi?”
Vừa đi về phía trước, Lưu Canh Hoằng vừa lên tiếng hỏi Đường Tiểu Nhiên.
Suy nghĩ một lúc, Đường Tiểu Nhiên trả lời: “Hài hước, dịu dàng, chu đáo, không chỉ hiểu lòng người, còn biết giúp phụ nữ làm việc nhà, thật sự rất tốt.”
Nghe thấy vậy, Tô Chính Kiêu ở phía sau lại lạnh lùng cười thành tiếng.
Không phải là một con sói đội lốt cừu à, đến mức phải khen hiếm có trên thế giới sao?
“Vậy thì…”
Giọng nói của Lưu Canh Hoằng dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô một lúc: “Qua lại với tôi, thế nào?”