Đăng vào: 12 tháng trước
CHƯƠNG 1590
Nhưng rốt cuộc vẫn còn quá nhỏ, khơi dậy sự đồng cảm của của anh.
Yết hầu khẽ động, tay trái của Tô Chính Kiêu nắm vô lăng, tay phải đặt lên đầu Cảnh Hiên.
Học dáng vẻ của Đường Tiểu Nhiên, khẽ xoa đầu.
Cảnh Hiên ngẩng đầu lên, có chút kỳ quái nhìn anh.
Giọng nói của Tô Chính Kiêu trầm, thấp: “Uống đi.”
Cậu bé gật đầu, uống nước.
Sau khi uống xong, cầm cốc giấy trong tay, đợi đến khi xe dừng lại, sau khi xuống xe, mới ném vào trong thùng rác.
Yên lặng quan sát, giây phút cậu bé quay người lại, Tô Chính Kiêu đã nhìn đi chỗ khác.
Rất nhanh, chiếc xe đã đến biệt thự.
Hai người một trước một sau đi vào trong phòng khách.
Thời gian đã rất muộn rồi, gần 11h rồi, chú Lưu dẫn Cảnh Hiên đi lên tầng ngủ, cậu bé cũng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Tô Chính Kiêu đứng ở dưới cầu thang, có thể nghe thấy rất rõ Cảnh Hiên đang vui vẻ nói chuyện tổ chức sinh nhật với chú Lưu.
Một lúc sau.
Chú Lưu từ trên cầu thang đi xuống, anh ngồi trên sofa trong phòng khách, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên: “Ngủ rồi?”
“Vẫn chưa, tối nay cậu chủ nhỏ rất vui.” Trên mặt chú Lưu lộ ra nụ cười, nói.
Nghe thấy vậy, đôi chân dài vốn đang vắt chéo của Tô Chính Kiêu đột nhiên hạ xuống.
Đứng dậy, ném lại cho chú Lưu một câu tôi đi lên tầng xem thế nào, sau đó rời đi.
Chú Lưu cảm thấy tối nay bầu không khí giữa chủ tịch và cậu chủ nhỏ rất khác.
Không biết nói thế nào, nhìn có vẻ rất hòa hợp.
Cũng đúng, dù sao cũng là ba con, ở cùng nhau một khoảng thời gian dài, tình cảm tự nhiên sẽ được hâm nóng.
Lúc Tô Chính Kiêu đẩy cửa đi vào, Cảnh Hiên đang đọc truyện tranh.
Lúc này, tinh thần của cậu bé đang rất cao hứng, không muốn ngủ: “Còn chưa ngủ?”
“Con vẫn chưa buồn ngủ, không muốn đi ngủ, con muốn đọc truyện tranh một lúc.” Cảnh Hiên vùi đầu vào trong quyển truyện tranh.
“Hiểu không?” Anh ngồi xuống. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Cảnh Hiên gật đầu: “Con đã lên lớp 4 rồi, biết được rất nhiều chữ, từ lúc học lớp 2 con đã bắt đầu tự đọc truyện rồi.”
Câu nói này rơi vào trong lòng Tô Chính Kiêu, anh hơi cau mày.
Anh với tư cách là ba của đứa trẻ, nhưng ngay cả con trai mình đang học lớp mấy cũng chưa từng biết.
“Từ lúc nào buổi tối bắt đầu ngủ một mình?” Anh hỏi.
Cảnh Hiên gãi đầu: “Lúc còn rất rất nhỏ con đã ngủ một mình rồi, quá nhỏ, không nhớ rõ.”
“Tại sao không ngủ cùng mẹ?”
“Mẹ không cho, mẹ nói nam tử hán đại trượng phu sao có thể ngủ cùng phụ nữ chứ.”