Đăng vào: 12 tháng trước
CHƯƠNG 1549
Chú Lưu lắc đầu: “Không có.”
“Vậy là được rồi.” Rốt cuộc nỗi lo của Đường Tiểu Nhiên đã hoàn toàn rơi xuống, cô nói: “Chú Lưu, làm phiền chú nói với Tô Chính Kiêu một tiếng trưa ngày mốt tôi chờ anh ta ở cổng ủy ban nhân dân.”
Lần này, chú Lưu lại càng kinh ngạc hơn nữa: “Thật sự quyết định ly hôn rồi?”
“Trả sự tự do cho anh ta, cũng là tha cho chính mình.”
Tám năm, cô thật sự mệt rồi.
Đường Tiểu Nhiên vừa mới nói xong liền nghe thấy đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng của người đàn ông: “Chú Lưu, tôi thấy có vẻ là chú muốn rời khỏi nhà họ Tô rồi.”
Sau đó, điện thoại liền bị cúp máy.
Vẻ mặt của chú Lưu có hơi bối rối.
Tô Chính Kiêu đút tay vào túi quần, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc là Đường Tiểu Nhiên đã cho ông lợi ích gì mà lại khiến một người ở nhà họ Tô cả đời như ông lại đồng ý làm trái với mệnh lệnh của tôi, muốn làm một kẻ phản bội?”
Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, quả thật đã chạm vào ranh giới cuối cùng của anh.
Anh còn chưa tính chuyện ngày hôm qua mà ngày hôm nay lại như tát vào mặt anh.
Chú Lưu vội vàng nói: “Cậu chủ, cậu hiểu lầm rồi, cô Đường gọi điện thoại tới kêu tôi thông báo với cậu là cô ấy đồng ý ly hôn, hai giờ trưa ngày mốt gặp nhau ở cổng ủy ban.”
Động tác của Tô Chính Kiêu có hơi dừng lại, anh ngước mắt nhìn lên: “Chính miệng cô ta nói.”
“Đúng vậy.”
Tô Chính Kiêu cười lạnh: “Ông tin à?”
Chú Lưu gật đầu: “Giọng điệu của cô Đường rất chân thành, không giống như là đang nói dối, dựa theo sự hiểu biết của tôi đối với cô ấy, lần này chắc chắn không phải nói đùa đâu.”
Tô Chính Kiêu có chút bất mãn.
Giọng nói của anh trầm thấp, lại chậm rãi có lực, nhưng lại giống như một lưỡi dao sắc bén: “Ông hiểu rõ cô ta, ông hiểu rõ cô ta bao nhiêu chứ?
Hóa ra là mối quan hệ giữa hai người đã sâu đến mức độ này.
Tôi ly hôn với cô ta mà lại cần để một người quản gia là ông đây thông báo lại cho tôi?”
Đường Tiểu Nhiên, cô giỏi lắm!
Chú Lưu há to miệng muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Thôi bỏ đi, vào những lúc như thế này, càng nói càng sai.
Chớp mắt liền đến hai ngày sau.
Sáng sớm, Đường Tiểu Nhiên sửa soạn xong xuôi liền đi đến ủy ban nhân dân.
Cô cố ý đến rất trễ.
Bởi vì Tô Chính Kiêu không phải là một người đúng giờ.
Hoặc là có thể nói như thế này, anh ta đúng giờ với người khác nhưng đối với mình thì chưa từng.
Nhưng mà đến lúc cô chạy đến ủy ban nhân dân thì chiếc xe màu đen quen thuộc ấy đã đậu ở ven đường.