Đăng vào: 12 tháng trước
CHƯƠNG 1167
Trần Bội Linh có chút tức giận, không biết tại sao Thân Nhã lại xuất hiện ở đây.
Liếc nhìn người đàn ông đi bên cạnh cô, ánh mắt Trần Bội Linh có chút mất tập trung.
Loại đàn ông trưởng thành, nho nhã như vậy vừa xuất hiện là sẽ nổi bật, càng huống hồ, anh còn có khuôn mặt lập thể, ngũ quan rõ ràng.
Có một loại đàn ông vừa sinh ra đã có mùi vị khác hẳn những người đàn ông khác.
Nhưng mà, trong mắt Trần Bội Linh chỉ là kinh diễm, kinh diễm khi nhìn thấy một người đàn ông như vậy mà thôi.
Đứng ở đại sảnh, hai người liền thu hút rất nhiều ánh mắt, đúng là một phong cảnh hữu tình.
Những người bạn học đó đi ra, nhìn thấy Thân Nhã đang đứng trong đại sảnh.
Không thể không nói, bọn họ có chút ngơ ngác, vừa cảm thấy giống Thân Nhã, lại cảm thấy không giống, quá đẹp, quá sang, quá ưu nhã,
So với trước đây, cô có thêm khí chất lãnh đạm hơn, nụ cười nhạt ưu nhã, ăn nói điềm đạm.
Nói cô sống không tốt, nhưng nhìn bộ dạng cô, nào có giống một người sống không tốt chứ? Người đàn ông bên cạnh cô càng nổi bật hơn nữa.
Bọn họ đứng đó, còn chói mắt hơn cả cô dâu và chú rể, vẻ rực rỡ tỏa ra tuyệt đối đàn áp hiện trường.
Thân Nhã cười nhẹ chào hỏi bọn họ, mang máng nhớ ra tên, Hoắc Đình Phong vẫn luôn ở bên cạnh cô, bàn tay to đặt trên eo cô, nụ cười nhẹ trên khóe môi cũng gần giống như của cô.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ lành, Trần Vu Nhất đi ra trước, anh ta mặc một bộ âu phục màu đen, trên khuôn mặt tuấn tú không có thần sắc gì, cứ luôn âm trầm.
Khi ánh mắt của Trần Vu Nhất quét qua Thân Nhã và Hoắc Đình Phong đang đứng bên cạnh, ở nơi không ai để ý tới, bàn tay đặt bên cạnh anh ta chợt siết chặt lại, gân xanh nổi lên.
Nhưng cũng chỉ là liếc mắt vài cái, sau đó dời đi chỗ khác.
Trần Diễm An đến muộn hơn nữa, khi nhìn thấy quần áo của Thân Nhã, cô híp mắt lại, khóe miệng mỉm cười, giơ ngón tay cái lên.
Cô đã nói, ánh mắt của nam thần đích thực không tệ, rất hợp với thẩm mỹ của cô.
Khi giọng nói của mục sư vừa dứt, Lâm Nam Kiều được dìu lấy và chậm rãi bước ra ngoài, trên đầu đội một chiếc khăn che mặt màu trắng, gió thổi qua khiến nó khẽ rung rinh.
Váy cưới rực rỡ bắt mắt, Lâm Nam Kiều vốn là có còn có một cảm giác thành tựu, nhưng sau khi ánh mắt của cô ta chạm vào Thân Nhã đang cười nhẹ, ngực cô ta liền cảm thấy có chút ngột ngạt.
Chiếc váy của cô thu hút quá nhiều sự chú ý, đây là hôn lễ của cô ta, nhưng lại bị cô chiếm sóng!
Ở đây, Lâm Nam Kiều không thể sánh với Thân Nhã, Trần Vu Nhất cũng không sánh được với Hoắc Đình Phong, bọn họ rõ ràng là nhân vật chính, nhưng bây giờ lại đã trở thành vai phụ.
Lâm Nam Kiều không thích cảm giác này, quét mắt qua Hoắc Đình Phong, tim cô ta không khỏi đập mạnh.
Thảm đỏ không dài, một lúc sau, Lâm Nam Kiều đi từ đầu thảm đỏ bên này đi sang đầu thảm đỏ bên kia, sánh vai cùng Trần Vu Nhất.
Bất luận thế nào, hiện tại, người ngồi ở vị trí bà Trần là cô ta.
Thân Nhã trở nên xinh đẹp như vậy thì đã sao? Bên cạnh có người đàn ông như vậy thì đã sao? Ngồi lên vị trí bà Trần này rồi, ở thành Phố S này, cô ta sẽ có chỗ đứng của riêng mình.