Chương 891

Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

CHƯƠNG 891

Thân Nhã mới được đưa vào bệnh viện, Hoắc Đình Phong đã chạy tới cửa phòng phẫu thuật, áo khoác đen tùy ý khoác trên cánh tay, sơ mi trắng xắn lên, tư thái ưu nhã.

Tiểu Trương rửa tay, gột rửa máu tươi lây dính: “Anh Hoắc.”

“Liên lạc với người nhà cô ấy…” Hoắc Đình Phong nhướn mày, nhàn nhạt nói một câu.

Vừa rồi viện trưởng và bác sĩ phụ trách đã gặp anh, nói tình hình bệnh nhân không lạc quan, có khả năng sảy thai.

Tiểu Trương gật đầu, đi tới góc rẽ, bấm gọi nhà họ Trần, người bắt máy là Cát Mỹ Ngọc, bà ta nói sẽ tới ngay.

Anh kêu Tiểu Trương canh chừng ngoài phòng cấp cứu, sau đó ngồi ở phòng làm việc của bác sĩ phụ trách, trên bàn đặt nước trà, có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình ngoài phòng cấp cứu.

Anh không muốn tiếp xúc với chồng cô…

Vào thời gian vợ mình mang thai lại dây dưa cùng phụ nữ khác, đối với loại đàn ông này, anh luôn chẳng có hảo cảm, nên không cần chạm mặt…

Cát Mỹ Ngọc vội vội vàng vàng, đến rất vội, vừa nhìn thấy Tiểu Trương bèn liên tục cảm ơn.

Bác sĩ bước ra, kêu Cát Mỹ Ngọc ký tên.

Ký tên xong, Cát Mỹ Ngọc trầm mặt gọi điện cho Trần Vu Nhất, gọi năm sáu cuộc, vẫn không ai bắt máy, trong lòng không nhịn được nôn nóng, thời khắc mấu chốt thế này, Vu Nhất đi đâu rồi?

Phẫu thuật tiến hành hơn một tiếng, đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ chính đi ra, giơ tay cởi khẩu trang.

“Bác sĩ, con dâu tôi thế nào?” Cát Mỹ Ngọc vội hỏi.

“Phần bụng bệnh nhân bị đụng mạnh, gây sảy thai, giữ được người lớn, đứa bé không còn nữa.” Bác sĩ khẽ thở dài: “Là bé trai…”

Cát Mỹ Ngọc không chịu nổi đả kích như vậy, mắt tối sầm, hai chân mềm oặt, ngã quỵ xuống đất.

Tiểu Trương đứng cạnh bà ta, thấy vậy, vội đỡ thân thể đang gục xuống.

Toàn thân Cát Mỹ Ngọc mềm oặt, không ngừng run rẩy: “Đứa bé cứ như vậy không còn nữa, cứ như vậy không còn nữa…”

Thân Nhã được y tá đẩy vào phòng bệnh, cô còn đang hôn mê, chưa tỉnh lại, thuốc mê còn chưa tan hết, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Biết cô đã bình an, bàn tay khớp xương rõ ràng của Hoắc Đình Phong chỉnh lại cổ áo, đứng dậy, chuẩn bị rời đi, viện trưởng lại bước vào, mặt đầy tươi cười: “Anh Hoắc.”

Hoắc Đình Phong nhàn nhạt gật đầu, chào hỏi, cao quý lại không khiến người ta cảm thấy ngạo mạn: “Chào ông.”

“Chào anh Hoắc.” Viện trưởng có chút bất an: “Anh Hoắc đến đây là?”

“Thăm một người bạn…” Anh khẽ nhúc nhích bờ môi mỏng, tường thuật, giọng nói trầm thấp.

“Vậy tôi nhất định sẽ để ý, anh Hoắc yên tâm.” Viện trưởng vội nói, có chút nịnh nọt.

“Vậy phiền viện trưởng…” Hoắc Đình Phong lịch sự nói, nở nụ cười nhẹ.

Viện trưởng tiễn anh, tới khi đưa Hoắc Đình Phong ra khỏi bệnh viện mới dừng bước.

Bentley đen dừng ngoài bệnh viện, Tiểu Trương lái xe tới, cau mày, muốn nói lại thôi.

“Sao vậy?” Hoắc Đình Phong cau mày, nhàn nhạt nhìn anh ta.

Tiểu Trương chỉ vị trí ghế phụ, nơi đó đã dính máu, nhiễm đỏ.