Đăng vào: 11 tháng trước
CHƯƠNG 831
Nghĩ nghĩ, cô nói, vẫn là cứ để ở tiệm giặt quần áo trước đi, rồi cô sẽ qua đó.
Sau khi nói chuyện với chị giúp việc, cô rời khỏi chung cư, đi đến tiệm giặt quần áo, quần áo đã giặt xong, hơn nữa cũng được gấp vô cùng chỉnh tề chỉ là có chút nếp nhăn..
Nhíu mày, cô bảo nhân viên tiệm giặt ủi ủi lại, cô nghĩ, loại đàn ông như vậy chắc sẽ không mặc quần áo có nếp nhăn.
Dựa vào địa chỉ hôm qua anh nói cho cô, cô đi vào Di Viên, cảnh sắc Di Viên cũng rất đẹp, bên trái là biển, giá phòng đương nhiên cũng sẽ không thấp.
Đi đến số 302, cô dừng bước chân, là một biệt thự độc lập, lại còn là view biển.
Đưa tay, cô nhấn nhẹ chuông cửa, chờ một lát không có ai ra mở cửa, nghĩ thầm, có phải là không có ai?
Không rời đi, Thân Nhã lại ấn chuông cửa lần nữa, lúc này, một giọng nói truyền ra: “Xin đợi một lát.”
Một lát sau, cửa biệt thự mở ra, Hoắc Đình Phong xuất hiện trước mặt, anh ta vừa mới tắm xong, còn đang lau sạch nước trên tóc mình, trên người vẫn mặt áo tắm.
Nhận ra là cô, lông mày anh ta khẽ nhướng lên, hơi mở môi mỏng: “Xin lỗi, vừa rồi đang tắm, mời vào.”
Thân Nhã có thể nhìn ra anh có chút gấp gáp, bởi vì áo tắm còn chưa cài xong, lại không ngờ rằng anh lại xin lỗi, có chút mất tự nhiên: “Không sao, là tôi đến bất ngờ.”
Biệt thự rất lớn, hơn nữa vô cùng sạch sẽ, sàn nhà sáng ngời có thể soi được bóng dáng, mà mỗi chỗ trong biệt thứ đều lộ ra sự tinh xảo khó nói nên lời, giống như là cảm giác mà anh mang đến cho người khác, tinh xảo, trưởng thành, ưu nhã.
Cô rất khó tưởng tượng được đây là chỗ ở của một người đàn ông, không chút lộn xộn, lộ ra chỉ có tinh xảo, cao quý…
“Muốn uống chút gì sao? Không có sữa, những đồ uống khác cô không thể dùng, nước mật ong, có thể không?” Anh ta nhìn vào cô, giọng nói lại khàn khàn.
“Có thể, cảm ơn.” Thân Nhã ngồi trên ghế sofa, cô nghĩ, mắt nhìn đàn ông của Trần Diễm An quả nhiên không tệ: “Giọng của anh bị sao vậy?”
Giọng của anh ta so với ngày hôm qua kém đi rất nhiều, vừa khàn, vừa đặc, giống như là có rất nhiều hạt cát bên trong.
“Yết hầu có chút không thoải mái.” Anh ta đột nhiên lại nói: “Hoắc Đình Phong.”
Thân Nhã có chút khó hiểu: “Cái gì?’
“Tên của tôi…” Anh ta nói.
Cô phản ứng lại, sau đó giới thiệu chính mình: “Rất hay, Thân Nhã, tên của tôi.”
Đặt nước mật ong trước mặt cô, anh khen ngợi: “Rất êm tai, tôi đi thay bộ quần áo.”
“Tôi là đến đưa tây trang, sẽ rời đi nhanh thôi.”
Hoắc Đình Phong cười nhạt, ga lăng lại lễ phép: “Tôi không có thói quen mặc áo tắm đi đi lại lại trước mặt phụ nữ, xin đợi tôi hai phút, rất nhanh.”
Nghe vậy, Thân Nhã không nói nữa, cô có thể nhìn ra, anh ta cảm thấy mặc áo tắm nói chuyện với người khác là một hành vi không lễ phép.
Nước mật ong uống rất ngon, nhàn nhạt, hương vị không quá ngọt ngấy cũng không quá than, quả nhiên đúng là hai phút như trong lời anh ta nói.
Hai phút sau anh ta đi ra, đã thay một bộ tây trang màu đen họa tiết chìm cùng với áo trong màu trắng.
Chân của anh ta rất dài, cặp mông cong, hơn nữa phần hông cũng vô cùng đẹp, phô ra một loại hương vị thuộc về tây trang vô cùng tinh tế, lồng ngực rắn chắc to lớn làm quần áo bên trong đầy đặn, có góc cạnh, quần tây thẳng tắp, không có chút nếp nhăn.