Đăng vào: 12 tháng trước
CHƯƠNG 658
“Chắc là cô biết tôi đến đây tìm cô là vì chuyện gì.”
“Biết chứ.” Diệp Giai Nhi bình tĩnh rót một ly trà, mùi trà rất thơm, lá cây xanh nhạt từ từ tỏa ra bốn phía.
Thẩm Thiên Canh nghiêm túc: “Nói thật thì tôi cũng không tin là cô tuyệt tình như thế, lúc này đáp án trong lòng cô là gì?”
Nhắm nháp nước trà, mùi hương bay vào trong mũi làm cho suy nghĩ đang hỗn loạn của con người có thời gian để có thể từ từ bình phục lại, Diệp Giai Nhi gật đầu, sau đó nói: “Tôi tự nhận mình không phải là một người tuyệt tình, cho nên tôi không thể ra tay với đứa nhỏ trong bụng mình, quan điểm này tôi rất đồng ý.”
“Nghe lời này của cô, cô vẫn không có dự định cứu bà ấy.” Sắc mặt Thẩm Thiên Canh trầm xuống, ông ta không hiểu một đứa nhỏ mới có một tháng còn chưa thành hình thì có thể bù đắp được một người lớn à.
“Chắc chắn tôi không thể nào làm được việc giết chết con mình rồi sau đó cứu bà ta.” Đây là lời nói thật, cũng là suy nghĩ chân thực nhất trong lòng cô.
Thẩm Thiên Canh bưng ly nước trên bàn, tâm trạng dường như vừa nôn nóng lại vừa lo lắng, lại giống như là đang giãy dụa, cũng không quan tâm nước trà nóng hổi, uống mấy hộp là đã uống cạn ly trà.
Hai người đã bàn luận với nhau về đề tài này không dưới ba lần, nhưng mà lần nào cũng không có kết quả.
Ông ta không nói chuyện, Diệp Giai Nhi lại càng không lên tiếng, bưng ly trà lên, thưởng thức cảnh trí vườn hoa ở phía sau, vẻ mặt nhìn như bình thản, nhưng mà trong lòng đang suy nghĩ hỗn loạn.
Nói ra thì giữa cô và Dương Tuyết không có tình cảm gì với nhau, nếu như ngày hôm nay người bị bệnh máu trắng là Quách Mỹ Ngọc, vậy thì cho dù có không nỡ đi nữa thì cô vẫn sẽ quyết định bỏ đứa nhỏ mà cứu Quách Mỹ Ngọc.
Cho nên mới nói, tình cảm phải đến từ hai phía, người khác vì bạn bỏ ra bao nhiêu, đương nhiên bạn cũng phải nỗ lực cho người ta bấy nhiêu.
Nếu như có một người cho đến bây giờ vẫn chưa từng nỗ lực vì bạn, mà lại muốn thứ gì đó từ trên người bạn, đương nhiên đáp án là không thể nào, đạo lí rất đơn giản.
Lúc đang suy nghĩ, bỗng nhiên lại truyền đến một tiếng vang, cô kinh ngạc quay đầu, đã nhìn thấy Thẩm Thiên Canh quỳ trên đất.
Cô giật hết cả mình, sau đó mình cũng sững sờ ngồi yên tại chỗ, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.
“Hiện tại vẫn còn chưa tìm thấy tủy phù hợp, cũng chỉ có cô mới có thể cứu bà ấy, bác sĩ đã nói bệnh máu trắng nếu được chữa trị vào thời kỳ đầu thì có khả năng hồi phục rất lớn, nếu như bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất, sau khi khỏi hẳn thì khả năng sẽ giảm một nửa, ngày hôm nay tôi coi như là tôi cầu xin cô đi.”
Cho dù là ở thành phố S hay huyện Thiểm thì Thẩm Thiên Canh đều là một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, có khi nào ăn nói khéo với người khác như ngày hôm nay, Diệp Giai Nhi chính là người đầu tiên, cũng là một người duy nhất. Dù cảm thấy khó xử, cảm thấy không thể chịu đựng được, nhưng mà ông ta vẫn phải làm như thế.
Diệp Giai Nhi có thể nhìn ra được Thẩm Thiên Canh thật lòng yêu Dương Tuyết, một người có lòng dạ sắt đá lại có thể vì yêu một người phụ nữ mà làm ra loại chuyện như vậy, không phải yêu thì là cái gì?
Cho dù giật mình, cũng cảm thấy cảm động với hành động này của ông ta, nhưng mà điều đó không có nghĩa vì bắt nguồn từ phần cảm động đó mà cô phải bóp chết sinh mạng của con mình.