Đăng vào: 12 tháng trước
CHƯƠNG 572
Đi vào phòng khách, chỉ thấy Quách Mỹ Ngọc nằm trên sofa, vẫn đang day trán, mà Điền Quốc Gia ngồi trên xe lăn bên cạnh.
Nhìn thấy hai người đi vào, Quách Mỹ Ngọc lập tức từ trên sofa đứng dậy, đưa tay ra chỉ vào Diệp Giai Nhi, tức đến mức ngực run lên: “Bây giờ con cảm thấy mình có bản lĩnh rồi đúng không?”
“Mẹ, con..”
Tuy nhiên, không đợi cô nói xong, Thẩm Hoài Dương đã nắm chặt bàn tay cô, cắt lời: “Bác gái, cháu là người chịu trách nhiệm hoàn toàn cho chuyện này, không liên quan gì đến cô ấy!”
“Tôi đang nói chuyện với con gái của tôi, không liên quan gì đến cậu!” Quách Mỹ Ngọc không chút khách sáo nói: “Ngoài ra, nhà chúng tôi không chào đón người lạ, cậu có thể đi rồi!”
“Cháu không phải ai xa lạ, cháu là người đàn ông của cô ấy, vì vậy tất cả những hành động làm trái ý bác của cô ấy đều do cháu dạy cả. Bác hãy trút hết những bực tức trong lòng lên cháu, cháu tình nguyện chịu đựng.” Thái độ của anh rất đúng mực.
Nghe vậy, Quách Mỹ Ngọc chế nhạo: “Thôi, ai mà dám trút giận lên cậu lớn nhà họ Thẩm chứ, giờ cậu đi được rồi đấy!”
Điền Quốc Gia, người đã im lặng từ đầu tới giờ mở miệng gọi: “Bác gái”.
Quách Mỹ Ngọc chậm rãi thở dài, nhìn thẳng vào Diệp Giai Nhi: “Trong lòng con còn có tình cảm với cậu ta sao?”
Cơ thể Diệp Giai Nhi run lên, đôi môi có hơi khô, Thẩm Hoài Dương duỗi cánh tay dài ra, bá đạo ôm lấy eo của cô trước mặt mọi người trong phòng khách, để cô không thể rút lui, đồng thời theo đó mà chặn luôn đường lui. Anh không cho phép cô từ bỏ!
Cánh tay ấm áp và mạnh mẽ của anh, lúc này trở thành chỗ dựa của cô. Cô gật đầu, không còn né tránh nữa: “Dạ đúng.”
“Có phải con muốn làm mẹ tức chết con mới cam tâm không? Con đã quên bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì ư? Sao con lại nhanh quên như vậy?” Quách Mỹ Ngọc hơi khó thở, Quốc Gia tốt như thế nào, sao con bé lại như thể có mắt không tròng, sao chẳng nhận ra được điều gì vậy!
“Những chuyện của bốn năm trước đều là lỗi của cháu, đó là sự thật, cháu không thể phủ nhận, cũng sẽ không phủ nhận. Nhưng bốn năm sau, cháu nhất định sẽ không phạm phải những sai lầm như vậy nữa, sẽ không để cô ấy chịu chút tổn thương nào nữa. Đây là lời thề của cháu!”
Quách Mỹ Ngọc ngay cả nghe cũng chẳng muốn nghe: “Lời thề của cậu chẳng liên quan gì đến bất kỳ ai trong nhà chúng tôi cả, cậu đi ra ngoài ngay !”
Bà không thể quên được bốn năm trước, trong bệnh viện, bà đã nhìn thấy con gái mình với khuôn mặt trắng bệch và dáng vẻ yếu ớt nằm trên giường bệnh. Mà lúc đó cậu ra ở đâu?
Thẩm Hoài Dương không muốn kích thích bà thêm nữa, việc không được chào đón này cũng không phải ngày một ngày hai nên không thể biến mất trong một thời gian ngắn được.
“Bác gái, bác trai, cháu đi về trước, hôm khác trở lại thăm mọi người.”
Dù sao Diệp Đức Huy cũng là đàn ông, cho nên lạnh lùng đáp lại, về phần Quách Mỹ Ngọc, bà không thèm nhìn lấy một cái.
Buông tay Diệp Giai Nhi ra, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương rơi vào trên người Điền Quốc Gia: “Ra ngoài nói chuyện với tôi chút.”
“Được” Điền Quốc Gia đồng ý, nhìn về phía Quách Mỹ Ngọc, người vẫn còn đang tức giận, nói: “Giai Nhi, em đẩy tôi ra ngoài đi, anh đi di chuyển vẫn hơi không tiện.”
Lên tiếng đáp lại, Diệp Giai Nhi đẩy xe lăn đi ở phía sau, còn Thẩm Hoài Dương đi ở phía trước, nhìn thấy con gái đang đẩy Quốc Gia, Quách Mỹ Ngọc cũng không tiện mở miệng ngăn cản.