Đăng vào: 12 tháng trước
Trong sảnh chính của nhà họ Triệu, vài người có quyền cao chức trọng ngồi ở hai bên trái phải phía dưới.
Ở vị trí cao nhất trong sảnh có bày sẵn ba chiếc ghế bành, ba cụ đầu tóc bạc phơ ngồi nghiêm chỉnh ở đấy, đang mỉm cười nói gì đó với nhau.
Ngoại trừ vợ chồng cụ Triệu, không ngờ cụ Tề Vấn Đỉnh, cụ nhà họ Tề cũng có mặt ở đây.
“Ông nội, bà nội, cậu Ẩn đã đến biệt thự rồi”.
Vào lúc này, Triệu Thừa Kiền mặc quần áo thời Đường màu vàng nhạt đi vào trong đại sảnh, anh ta cung kính báo cáo lại.
“Ừm, tốt lắm, Kiền Nhi, con sang sảnh phụ tiếp cậu ấy trước, bà với cụ Tề vẫn còn chưa nói chuyện xong”, trên ghế bành, một bà lão căn dặn với vẻ uy nghi.
“Vâng”, Triệu Thừa Kiền gật đầu, ánh mắt anh ta sáng lên một chốc rồi quay lưng đi ra khỏi đại sảnh.
“Anh sáu. Đứa cháu mà anh đắc ý đã đến rồi kìa”, cụ bà Triệu mỉm cười, bà cảm khái: “Em đã nghe nhắc đến những việc cậu nhóc ấy làm trong thủ đô không ít lần, ai cũng nói nhà họ Tề đã có rồng xuất hiện rồi”.
Tề Vấn Đỉnh mỉm cười, cụ nhấp một ngụm trài: “Em Anh, bọn anh cũng không gặp nhau nhiều năm rồi. Đứa cháu Ẩn Nhi làm việc rất quyết đoán, anh cũng không cưỡng ép gì nó”.
Tề Vấn Đỉnh đang nghỉ ngơi trên núi Tuyết Long, vốn dĩ cụ không định đi ra ngoài nữa.
Nhưng mà không ngờ cụ bà nhớ lại chuyện xưa, cô em họ của cụ đích thân lên núi Tuyết Long thăm, mời cụ đến biệt thự nhà họ Triệu.
Vừa đúng lúc Tề Vấn Đỉnh muốn giải quyết hôn ước mà mình đã lập ra cho Lâm Ẩn, cụ bèn đích thân qua đây một chuyến.
“Anh sáu, hai mươi năm trước, chúng ta cũng ngồi ở đây quyết định hôn sự, lập hôn ước cho Ẩn Nhi và Linh Nhi. Ai ai trong những gia tộc quyền quý ở thủ đô đều biết đến chuyện này”, cụ bà Triệu nói chậm rãi: “Sau đó nhà họ Tề xảy ra rất nhiều biến cố, Ẩn Nhi cũng rời khỏi nhà họ Tề từ sớm nên chuyện này mới bị gác lại. Nhưng em là một người biết giữ chữ tín, luôn dạy dỗ cháu gái mình phải nhớ đến chuyện này”.
“Cho đến tận bây giờ, con bé Linh Nhi vẫn còn chưa đụng đến tay của người đàn ông khác đâu. Có biết bao nhiêu con cái nhà quyền quý đến nhà họ Triệu để cầu hôn, chẳng phải đều bị em khước từ hay sao?”, cụ bà Triệu nói đầy ẩn ý: “Anh sáu, bây giờ Ẩn Nhi muốn hủy hôn ước. Anh cũng không nói gì, làm thế hơi không phải đạo”.
Nghe em họ nói thế, Tề Vấn Đỉnh cầm tách trà lên thưởng thức, cụ trầm ngâm suy nghĩ.
“Ôi, em Anh à, anh thật sự không thể xen vào chuyện của Ẩn Nhi được. Hôm nay đến đây cũng là để nói rõ ràng với em, miễn cho sau này hai nhà oán hận lẫn nhau”, Tề Vấn Đỉnh nghiêm mặt mà nói: “Anh ấy à, anh luôn luôn tôn trọng ý của Ẩn Nhi. Chuyện của người trẻ tuổi thì phải để cho chúng nó tự mình quyết định”.
“Nói thế không đúng đâu, anh sáu, hai nhà chúng ta là gia đình bình thường hay sao? Hôn ước có thể tùy tiện hủy được à? Thế thì sau này nhà họ Triệu của em có còn mặt mũi nữa không? Linh Nhi còn có thể gả cho ai được đây”, cụ bà Triệu tỏ vẻ bất mãn.
“Chuyện của người trẻ tuổi, bây giờ ai khuyên thì con bé ấy cũng không nghe, nó ưng ý Ẩn Nhi rồi. Chứ bằng không hai cụ già bọn em sẽ mặt dày mời anh sáu đến đây sao?”.
Tề Vấn Đình nhấp trà, cụ cũng không tiện nói thêm nữa.
Nói cho cùng thì đúng là nhà họ Tề đã không giải quyết ổn thỏa hôn sự của Lâm Ẩn.
Có quá nhiều thứ phức tạp trong chuyện này, Lâm Ẩn đã rời khỏi nhà từ lâu, cũng chẳng có tình cảm gia đình gì với nhà họ Tề.
Tề Vấn Đỉnh cũng không thể mặt dày cưỡng cầu Lâm Ẩn chấp nhận mối hôn sự này.
Nhưng rõ ràng năm ấy chính cụ đã gật đầu, tự mình lập nên hôn ước.
“Anh sáu, chúng ta đều đã già rồi. Cũng không còn hy vọng gì nữa, chỉ mong con cháu có thể sống vui vẻ hơn đôi chút”, cụ bà Triệu nói từ tốn: “Anh không thể để đến tận lúc lâm chung, em còn phải nhìn cháu gái của mình sống đơn độc một mình chứ?”.
“Em, em nói nặng quá”, Tề Vấn Đỉnh lúng túng: “Em Anh, chuyện này…”.
“Hay là thằng bé Ẩn Nhi có thế lực hùng mạnh trong thủ đô, đến nhà họ Triệu cũng xem thường? Đến lời của người làm ông nội như anh cũng không nghe?”, cụ bà Triệu tỏ vẻ bất mãn: “Em nghe nói thằng bé ấy có rất nhiều món nợ phong lưu ở bên ngoài, còn không xem Linh Nhi ra gì. Chuyện này là thế nào?”.
“Không phải thế, không phải thế. Ẩn Nhi đã cưới vợ rồi, chuyện này khó giải quyết lắm”, Tề Vấn Đỉnh thoái thác, cụ muốn uống trà để bớt lúng túng, nhưng lại thấy tách trà đã cạn.
“Linh Nhi, châm trà cho ông nội cháu đi”, cụ bà Triệu căn dặn.
“Vâng”.
Triệu Linh Nhi cầm bình trà đi đến bên cạnh Tề Vấn Đỉnh, cô ả cung kính châm trà cho cụ.
Tề Vấn Đỉnh nhìn Triệu Linh Nhi, cụ cầm tách trà lên nhấp một ngụm, trong lòng cũng thấy hơi phiền muộn.
Với kinh nghiệm của cụ, từ ngoại hình cho đến khí chất, cô nhóc Triệu Linh Nhi đều không có điểm gì có thể chê.
Thật sự không thể bắt bẻ được ở điểm nào.
Cụ cũng cảm thấy rất hài lòng, nhưng mà Ẩn Nhi lại không ưng.
“Anh sáu, anh cũng nhìn thấy con bé Linh Nhi rồi đấy. Nói thật lòng, cháu gái cưng của em kém cỏi lắm à? Anh đã ở thủ đô mấy mươi năm nay, có nhìn thấy ai xinh đẹp hơn con bé nhà em chưa?”, cụ bà Triệu nói: “Anh sáu, trước giờ em chưa cầu xin anh điều gì. Chỉ có lần này thôi, em đã lớn tuổi rồi, chỉ mong người làm anh như anh giúp em khuyên Ẩn Nhi”.
“Anh Tề, hai nhà chúng ta cũng xem như chỗ quen biết lâu đời rồi”, Triệu Thiên Hùng - cụ nhà họ Triệu cũng lên tiếng, gương mặt cụ toát ra vẻ bất mãn: “Hai người đã đến tuổi dưỡng già như chúng tôi chiều chuộng con nhóc này lắm, anh biết không, từ sau khi trở về, con bé đã trốn trong phòng khóc lóc thảm thiết? Hai người chúng tôi nhìn mà thấy đau lòng”.
“Anh phải khuyên Ẩn Nhi nghĩ lại mới được”.
“Anh sáu, em cũng nghe nói bây giờ Ẩn Nhi đang đấu với nhà họ Từ đúng không? Anh yên tâm đi, lần này nhà họ Triệu chúng em sẽ hết lòng hết dạ, dùng hết mọi sức mạnh để đứng về phía nhà họ Tề”, cụ bà Triệu nói chắc như đinh đóng cột: “Lần trước nhà họ Tề gặp nạn chỉ trong vòng một đêm thôi, em không kịp xoay sở, ôi chao”.
Tề Vấn Đỉnh thở dài rồi gật đầu, nghiêm mặt mà nói: “Anh sẽ khuyên Ẩn Nhi vậy”.
Họ đã nói đến nước này rồi, cụ cũng cảm thấy ngại ngùng, thôi thì cứ khuyên Lâm Ẩn đi vậy.
Dù gì bây giờ nhà họ Từ khai chiến với nhà mình, nếu như nhà họ Triệu bằng lòng giúp đỡ, đây chẳng phải là chuyện tốt hay sao.
“Được”, cụ bà Triệu mừng rỡ, cụ liếc nhìn những người nhà họ Triệu đang ngồi bên dưới: “Đi mời Lâm Ẩn sang đây”.
Một chốc sau.
Lâm Ẩn bình tĩnh đi vào trong đại sảnh, anh gật đầu với cụ nhà đang ngồi trên ghế bành rồi lên tiếng: “Cháu chào hai cụ”.
Lâm Ẩn vừa bước qua cửa nhà họ Triệu, Triệu Thừa Kiền đã mời anh sang sảnh phụ ngồi đợi, ngay lúc ấy anh đã muốn nổi giận rồi.
Nhưng nghe nói ông nội mình và hai cụ nhà họ Triệu đang bàn bạc.
Bèn ngồi xuống uống trà chờ đợi.
Rõ ràng nhà họ Triệu muốn mời cụ nhà đến để ép anh.
Vốn dĩ Lâm Ẩn định nói rõ ràng rồi đi, hủy bỏ hôn ước, nhà họ Triệu có đồng ý hay không, chẳng có ai trong nhà họ Triệu cản anh nổi.
Nhưng anh không ngờ đến cụ nhà mình cũng được mời đến tận nơi này.
“Tiểu Ẩn, nghe nói thế lực của cháu trong thủ đô rất mạnh? Không xem nhà họ Triệu ra gì nữa?”, cụ bà Triệu liếc nhìn Lâm Ẩn, cụ bà nói với vẻ uy nghiêm.