Chương 17: Quỳ xuống

Chàng Rể Cực Phẩm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mọi người bên trong phòng bao đều tạm rơi vào trầm mặc.

Bạn học nam bị đánh cho bầm dập mặt mũi đó chính là cậu bạn cùng đến tham gia buổi họp mặt lần này.

Lúc trước hắn ta còn giễu cợt Lâm Ẩn giúp Lã Huy.

Lã Huy ho khan vài tiếng, nói: “Thả người.”

“Mày bảo thả là thả à, mày là cái thá gì chứ?” Người đàn ông có hình xăm ở cánh tay có vẻ mặt hung hãn chất vấn Lã Huy.

“Tao là cái thá gì? Tao là bố mày đấy!” Lã Huy xông lên, tát người đàn ông săm trổ bụp một phát.

“Tao là Lã Huy, công ty xây dựng Húc Dương ở gần đây là của tao. KTV vương triều Tử Kim ban đầu là do công ty tao lắp đặt, ông chủ ở đó và tao là bạn cũ, thằng nhãi con nhà mày còn dám ra oai ở đây với tao.” Lã Huy đầy vẻ phách lối nói.

“Lã Huy? Công ty xây dựng Húc Dương?” Hắn đàn ông xăm trổ đang định đánh trả, bỗng có vẻ chần chừ, sau đó hắn nén lửa giận ngất trời, rời khỏi phòng bao: “Mày cứ chờ đấy.”

“Anh Lã, thật sự cảm ơn anh.”

“Anh Lã quá siêu, thế mới đáng mặt chứ lại! Vừa nói tên ra một cái là thằng côn đồ kia dừng hình luôn.”

“Đúng đấy, cánh đàn ông chúng ta là phải sống phóng khoáng như anh Lã đây này.”

Cả đám người trong phòng bao đều đang nịnh bợ Lã Huy.

Lã Huy hài lòng thỏa chí ngồi xuống sofa, hít một hơi xì gà.

Mỗi ngày, hắn đều ăn chơi đàn đúm ở đủ mọi nơi, nên cũng quen vài nhân vật có máu mặt. Cái loại côn đồ nửa vời này, không biết hắn đã dạy dỗ bao nhiêu lần, hay ở chỗ chưa từng có hậu họa, nên chẳng có gì phải lo lắng cả.

Người này lại tự dẫn xác đến, đúng là cái bao cát thích hợp để hắn ra oai trước mặt Trương Kỳ Mạt.

“Cái loại côn đồ nửa vời ban nãy cũng chỉ dám ra vẻ trước mặt mọi người thôi, còn gặp phải tôi thì có mà tắt điện.” Lã Huy có vẻ đắc ý nói, dáng vẻ kiêu ngạo ngất trời.

“Chẳng thế à, anh Lã của chúng ta dẫu sao cũng là người có máu mặt ở đây. Không giống như một số người nào đó, ngoài ghen ghét và hãm hại người khác ra thì chẳng được cái tích sự gì. Là một thằng đàn ông, mà ban nãy có người xông vào còn chẳng ho he lấy một tiếng.” Một bạn học nữ nói một cách quái gở, ánh mắt thì hướng về phía Lâm Ẩn.

Lã Huy bật cười nói: “Cô đừng nói người nào đó chính là Lâm Ẩn đấy nha. Kỳ Mạt, em đã thấy chưa. Nếu em gặp phải chuyện này, cái loại vứt đi như Lâm Ẩn có thể giúp được em hay không? Đúng là chẳng có một chút cảm giác an toàn nào cả.”

“Ai là Lã Huy?”

Đúng lúc này, bên ngoài phòng bao vang lên một tiếng quát phẫn nộ.

Một người đàn ông trên mặt có một vết sẹo dài dẫn theo bảy, tám hắn đàn ông cao lớn cầm côn sắt xông vào bên trong, bên cạnh hắn đàn ông mặt sẹo chính là người đàn ông có hình xăm trên cánh tay bị đánh ban nãy.

“To gan gớm nhỉ, dám đánh em họ tao trong khu của Hắc Xà tao à?” Hắn đàn ông mặt sẹo ngậm điếu thuốc trong miệng, lạnh lùng nói.

Trông thấy điệu bộ này của hắn, mọi người trong phòng bao đều rụt người lại, mặt mày ai nấy đều có vẻ căng thẳng.

“Đây là Hắc Xà?” Gương mặt của Lã Huy cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

Hắc Xà là đại ca nổi tiếng của khu phố ẩm thực, KTV vương triều Tử Kim cũng có cổ phần của hắn.

“Không phải, anh Xà, là hiểu lầm thôi. Tôi thật sự không ngờ người đó là em họ của anh.” Lã Huy có vẻ khẩn trương nói: “Tôi là Lã Huy, bố tôi là Lã Thanh Sơn, công ty xây dựng Húc Dương là của gia đình chúng tôi.”

Lã Huy dám ra tay dạy dỗ vài tên côn đồ cỏn con, nhưng không dám chọc đến loại người máu mặt vừa có tiền vừa có quyền như Hắc Xà. Hắn lập tức lôi tên của ông già nhà mình ra.

“Lã Thanh Sơn?” Hắc Xà cau mày, hỏi một tên tay chân ở bên cạnh, “Hình như tôi đã từng nghe đến cái tên này rồi, chú tám, có phải là ông chủ ăn cơm với tôi hồi tối qua không?”

“Đúng thưa anh Xà, chính là Lã Thanh Sơn đó.”

“Anh Xà, anh xem có thể nể mặt bố tôi mà bỏ qua chuyện này không, sau này tôi sẽ mở tiệc chiêu đãi anh.” Thấy Hắc Xà quen ba mình, Lã Huy thuận thế nói ngay.

“Hả, nể mặt mày?” Hắc Xà lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Mày có biết ở trước mặt bố mày đây, ông già nhà mày chỉ như con chó xù đáng liếm giày cho tao không.”

“Tao còn tưởng là cậu chủ lớn hoành tráng nào đó, thì ra là cái loại ăn hại nhà mày, mà cũng dám làm ra vẻ giàu có với tao?” Hắc Xà bật cười lạnh.

Bạt! Bạt! Bạt!

Hắc Xà bước lên trước, tát ba phát như trời giáng lên mặt Lã Huy, đến mức in hằn năm dấu tay đỏ ửng trên mặt hắn.

“Giữ lấy nó, em họ, chú đánh tiếp đi. Đánh xong thì mang ra bờ sông, quẳng nó xuống sông cho tỉnh táo lại.” Hắc Xà rút một điếu thuốc ra, thờ ơ nói.

Hai tên to con đè chặt Lã Huy lên bàn rượu, hắn đàn ông xăm trổ đầy vẻ tức giận xông lên đánh đấm điên cuồng, vả Lã Huy bôm bốp không ngừng.

“Anh Xà, xin anh tha cho em! Trong phòng bao này còn có thiên kim của nhà họ Trương, xin anh nể mặt nhà họ tha cho em.” Mặt mày Lã Huy sưng vù, cất giọng xin tha, lại còn lôi cả Trương Kỳ Mạt vào.

“Thiên kim nhà họ Trương?” Hắc Xà cau mày, híp mắt nhìn một lượt những người khác trong phòng bao.

“Kỳ Mạt, bây giờ cô là giám đốc của tập đoàn Trương Thị, chắc chắn cũng có chút tiếng nói trong nhà họ Trương, mau nói giúp Lã Huy vài câu đi.” Vài bạn học khuyên nhủ nói.

“Vị Trương Kỳ Mạt này chính là người nhà họ Trương, giám đốc của tập đoàn Trương Thị. Anh Xà, người thì anh cũng đánh rồi, anh hãy nể mặt nhà họ Trương mà bỏ qua chuyện này đi.” Lý Tuyết Nhi ra mặt nói.

“Nhà họ Trương? À.” Hắc Xà mỉm cười, “Nhà họ Trương là cái thá gì? Địa phận khu Nam Thành này đến lượt nhà họ chĩa mũi vào chắc?”

Nói rồi, Hắc Xà đã trông thấy Trương Kỳ Mạt, mắt hắn sáng lên, lộ ra một tia gian ác.

“Trương Kỳ Mạt? Chẳng lẽ là người đẹp nổi tiếng ở thành phố Thanh Vân hai năm trước?” Hắc Xà lộ ra ánh mắt tham lam, nói: “Nghe nói nhà họ Trương đã tuyển cho cô một thẳng chồng ăn hại? Chẹp chẹp, đúng là đáng tiếc cho sắc đẹp tuyệt trần này.”

Hôm nay, Trương Kỳ Mạt mặc một đồ vest lịch sự, trông rất có khí chất, cô vốn đã xinh đẹp động lòng người, còn vóc dáng cũng không thể chê vào đâu được.

Bất kỳ một người đàn ông nào nhìn thấy cô cũng không thể kìm lòng.

“Được rồi, Trương Kỳ Mạt, tối nay cô hãy uống rượu và thảo luận về cuộc đời với tôi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này, tha cho Lã Huy.” Hắc Xà có vẻ gian ác nói.

Sắc mặt của Trương Kì Mạt cực kỳ khó coi, loại nhân vật như Hắc Xà đến nhà họ Trương cũng không sợ thì cô phải đối phó sao đây.

“Anh muốn đánh Lã Huy thì cứ đánh, liên quan gì đến vợ tôi chứ?” Lâm Ẩn đột nhiên bước ra, đứng chắn trước mặt Trương Kì Mạt.

“Ồ?” Trông thấy Lâm Ẩn, Hắc Xà làm ra vẻ suy ngẫm: “Hóa ra mày chính là Lâm Ẩn, chàng rể ăn hại có tiếng của thành phố Thanh Vân. Thất kính rồi, không ngờ mày cũng có xương cốt cứng rắn, dám mạnh miệng với tao, ngon hơn cái thằng ăn hại này đấy.”

“Nhưng mày phải biết một điều là ở đây tao nói thế nào thì là thế đó.” Hắc Xà búng ngón tay, “Đưa đại tiểu thư nhà họ Trương lên phòng bao ở tầng trên cho tao, tao muốn uống với cô ấy một ly.”

Hắc Xà liếm lưỡi, một quốc sắc thiên hương như Trương Kì Mạt, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, thật đúng là mồi ngon dâng đến tận miệng.

Dứt lời, vài tên đàn em của Hắc Xà đã bắt đầu hành động.

“Tự tìm chết!”

Bụp!

Không biết bóng người của Lâm Ẩn đã xông ra từ lúc nào, đầu gối của anh húc mạnh vào bụng Hắc Xà, sau đó anh giơ tay lên túm lấy cổ họng hắn, bóp cho mặt hắn tím tái như không thể thở nổi.

“Khụ khụ…” Hắc Xà đầy vẻ không dám tin, không ngờ Lâm Ẩn lại dám động thủ trước với mình.

“Quỳ xuống!”

Trong mắt Lâm Ẩn hiện ra tia sắc lạnh, anh huých chân vào đầu gối của Hắc Xà.

Bụp!

Hắc Xà không chịu được, cả người quỳ rạp xuống, gương mặt bừng bừng lửa giận.

“Mày dám động vào tao? Mày có biết tao được ai chống lưng không? Cả nhà họ Trương cũng không dám đắc tội đâu!” Hắc Xà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn, nổi giận ngất trời nói: “Tao đang trông coi sản nghiệp của con phố này thay cho Thẩm Tam Gia của Nam Thành!”