Chương 213: Các người bái nhầm Phật rồi

Chàng Rể Cực Phẩm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Xem cho kỹ đi." Lâm Ẩn nói chậm rãi rồi châm một điếu thuốc.

Thẩm Tam nhìn đám ủy viên quản trị đang thất kinh này thì chỉ cười lạnh một tiếng, đưa từng tập văn kiện trong tay đến đặt trên bàn trước mặt của mỗi người.

"Các người xem cho kỹ rồi hẵng nói tiếp!" Lạnh giọng lạnh giọng nói: "Nhớ cho kỹ, chuyện tập đoàn Latinh có thể làm được, anh Lâm cũng có thể!"

"Cái này quá..." Ủy viên nữ lúc trước không ngừng la hét kia giờ đây nhìn Lâm Ẩn với vẻ sợ hãi, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.

Văn kiện Thẩm Tam đưa ra thật sự quá gây chấn động, những thứ này với bọn họ mà nói, quả thật là nhược điểm trí mạng.

Hơn nữa những thứ này rõ ràng bọn họ đã giao vào tay tập đoàn Latinh rồi, sao bây giờ lại vào lại tay Thẩm Tam?

Trong vụ này rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu khúc chiết?

"Những thứ này các người lấy từ đâu ra?" Một ủy viên quản trị lộ vẻ nơm nớp lo sợ hỏi, trên trán đã đổ mồ hôi.

"Ông nói thử xem?" Thẩm Tam lạnh lùng hỏi ngược lại: "Đừng nghĩ là tôi không biết những hoạt động ngầm trong bóng tối của các người và tập đoàn Latinh. Tập đoàn Latinh phái người cưỡng ép thân thích gia đình, các người không nghĩ cách chống cự, mà lại đi làm chó săn cho bọn chúng sao? Vì chút lợi ích này mà không cần cả lòng tự trọng?"

"Những thứ này bọn tôi tịch thu được từ tay nhóm cao thủ của tập đoàn Latinh." Thẩm Tam ung dung nói: "Nói cho các người biết, ngay cả đám người của tập đoàn Latinh kia cũng chẳng phải là đối thủ của ông đây. Các người đã bái nhầm Phật rồi, biết không?"

Lúc Thẩm Tam mới thu được tài liệu từ chỗ tiểu đội Hắc Ưng, biết được kế hoạch xúi giục ủy viên quản trị của tập đoàn Hải Dương cũng cảm thấy giật mình, những thứ ở trước mắt gã quả thật rất động trời.

Người bình thường khi gặp phải loại thủ đoạn uy hiếp khủng bố của tiểu đội Hắc Ưng thì sao mà gánh cho nổi? Còn có sự cám dỗ đến từ tiền tài của tập đoàn Latinh, những cổ đông này không cần nghĩ cũng biết sẽ chọn cách phản bội.

Nếu tối qua anh Lâm không quả quyết ra tay nhổ tận gốc tiểu đội Hắc Ưng, tập đoàn Hải Dương quả thật đã xong đời rồi, chẳng mấy chốc sẽ bị nuốt chửng, tổn thất nặng nề.

Thấy cục diện bây giờ, trong lòng Thẩm Tam lại vô cùng khâm phục quyết sách của Lâm Ẩn, đúng là quá sáng suốt.

Theo lời nói của Thẩm Tam, sắc mặt các ủy viên quản trị ở đây đều lộ vẻ cay đắng, người nào cũng như bị tước đi khí thế, vẻ mặt ủ dột không sao tả được.

"Này, Tam Gia, sếp Lâm. Chúng tôi, chúng tôi bị tập đoàn Latinh uy hiếp, chứ sự thật là không có ý muốn đối đầu với hai người đâu!" Một ủy viên quản trị không chịu nổi áp lực, hoảng hốt cầu xin tha thứ.

Trong tài liệu văn kiện bày trước mặt gã đều có các bí mật thương mại quan trọng liên quan đến sản nghiệp của gã, chỉ tùy tiện động tay vào một chút là có thể khiến gã phá sản hoàn toàn.

Chứ đừng nói gì đến trong đấy còn có thông tin cá nhân của gã, ai biết chừng Thẩm Tam sẽ làm giống tập đoàn Latinh, phái người thực hiện mấy việc điên rồ như bắt cóc diệt khẩu.

"Đúng vậy đấy Tam Gia, sếp Lâm, chúng tôi thực sự là bị đám người nước ngoài kia uy hiếp, chân tướng sự việc bây giờ các người cũng biết rồi đấy, là bất đắc dĩ mà thôi! Hãy tha cho tôi một con đường, đừng xuống tay với tôi mà!" Một ủy viên quản trị lên tiếng cầu xin.

"Ha." Thẩm Tam cười khẩy với vẻ khinh thường: "Ông đây sẽ không dùng thủ đoạn hèn hạ như đám tập đoàn Latinh kia. Nhưng mà quân phản bội các người sau này cũng chẳng sống nổi trên đất Đông Hải nữa đâu!"

"Hả? Ơ, Tam Gia, làm vậy chẳng phải quá tuyệt tình rồi sao?"

"Tam Gia, sếp Lâm, chúng tôi không có ý gì cả, thật sự là thân bất do kỷ mà thôi."

Các ủy viên quản trị ở đây vội vàng cầu xin, lúc này đã hoàn toàn hoàn toàn mất hết, cũng hoàn toàn bị thủ đoạn của Lâm Ẩn và Thẩm Tam dọa sợ, trước mặt hai người này, bọn họ không còn bất cứ bí mật nào có thể giấu kín được nữa, cũng càng không có bất kỳ sức lực gì.

Nhất là từ khi xuất hiện những tài liệu văn kiện này, họ cũng đã đánh mất tự tin về tập đoàn Latinh luôn rồi.

"Hừ." Thẩm Tam hừ lạnh một tiếng: "Quá tuyệt tình à? Đám người ăn cây táo rào cây sung gió thổi chiều nào ngả chiều đó như mấy người mà muốn kết quả gì tốt sao?"

"Tam Gia, anh đừng có mà đắc ý quá sớm!" Lục Nguyên đột nhiên trầm giọng nói, sắc mặt nghiêm túc: "Các vị, đừng bị những tài liệu này dọa sợ, điều này thì chứng minh được gì chứ?"

"Tam Gia, nếu đã nói đến mức này, không cần mặt mũi nữa thì tôi nói rõ với anh luôn." Lục Nguyên trắng trợn không kiêng nể gì ai: "Chúng tôi quả thật đã ngồi cùng một thuyền với tập đoàn Latinh rồi, vậy thì sao nào? Các người có thể có thể ngăn cản tập đoàn Latinh sao, tập đoàn Hải Dương này chỉ mấy ngày nữa thôi là sẽ sụp đổ!"

Tuy bị văn kiện Thẩm Tam lấy ra dọa sợ, nhưng Lục Nguyên không thấy e dè tí nào, ông ấy đã hoàn toàn đặt cược hết vào tập đoàn Latinh, cũng không tin một Lâm Ẩn mà Thẩm Tam dẫn đến sẽ lật ngược được ván cờ.

"Tam Gia, không phải anh lấy được những văn kiện này, biết được kế hoạch của tập đoàn Latinh, nhưng các anh có thể thay đổi sự thật sao? Thực lực bày ra trước mặt đó, tập đoàn Hải Dương căn bản không mạnh được bằng tập đoàn Latinh! Tại sao chúng tôi phải chọn một xí nghiệp sắp đóng cửa mà từ chối tập đoàn Latinh đang lên như mặt trời ban trưa?" Lục Nguyên lạnh giọng bảo.

"Các vị, mọi người cứ yên tâm đi, đừng nghĩ Thẩm Tam làm được gì ghê gớm. Tôi sẽ thông báo cho cậu Tiêu Trang, đảm bảo sẽ bảo vệ an toàn cho người nhà các vị, Thẩm Tam không có cách nào nắm thóp được chúng ta đâu!" Lục Nguyên quay sang các cổ đông đang ngồi, nói rất hùng hồn.

"Đúng là to gan." Thẩm Tam lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lục Nguyên, lửa giận bốc lên đầu.

Người này quyết tâm làm chó săn cho đám người nước ngoài, còn muốn kéo người khác bán mạng theo mình nữa.

"Các vị, nói đến mức này đã chẳng còn nể nang mặt mũi ai rồi, cũng chẳng còn gì đáng nói nữa." Vẻ mặt Lục Nguyên rất đắc ý, chỉnh cà vạt lại rồi đứng lên nói tiếp: "Chúng ta đi thôi, sau khi trở về lập tức bắt đầu hành động, bán tập đoàn Hải Dương đi rồi chia tiền là xong việc, còn nói gì với bọn họ nữa?"

Trong mắt Lục Nguyên, chẳng cần thiết phải nói tiếp với Thẩm Tam và tên rác rưởi kia nữa, cứ tiến hành theo kế hoạch Tiêu Trang giao cho là được, đổi chủ tập đoàn Hải Dương, còn lại cứ ngồi chờ lãnh tiền.

Tập đoàn Latinh có thực lực mạnh mẽ đến vậy, dù Thẩm Tam có là ông trùm tỉnh Đông Hải đi nữa thì sao chứ? Còn chẳng phải cũng suýt bị đánh chết sao!

"Đi? Ông muốn đi đâu?" Lâm Ẩn dụi tắt điếu thuốc, khuôn mặt nhìn Lục Nguyên không hề có cảm xúc nào.

"Tôi muốn đi đâu liên quan gì đến cậu? Tưởng Kỳ bắt tay với cậu, là cậu nghĩ mình từ rác thành người à?" Lục Nguyên nói không chút khách sáo, hoàn toàn là miệt thị thẳng mặt: "Tôi nói cho cậu biết, tương lai tập đoàn Latinh sẽ làm chủ tỉnh Đông Hải này, tôi là người đầu tiên nương tựa vào, dù là Thẩm Tam hay là Tưởng Kỳ, ông đây chả sợ ai!"

Lâm Ẩn cười lạnh, chậm rãi đứng dậy.

Bốp!

Lâm Ẩn vung tay lên tát Lục Nguyên bật ngửa ngay tại chỗ, khóe miệng rỉ máu nằm sấp trên mặt đất.

"Cậu! Cậu muốn làm gì? Cậu dám đánh tôi?" Lục Nguyên phẫn nộ rít gào lên.

"Chẳng lẽ ông nghĩ tôi không dám đánh ông?" Ánh mắt Lâm Ẩn rất lạnh lùng, bỗng nhiên bóp lấy cổ họng Lục Nguyên: "Có thể có thể phái người cầm súng chĩa vào đầu bắt ông quỳ xuống làm chó, ông nghĩ tôi không làm được?"

"Tôi..." Lục Nguyên còn muốn nói gì đó, bỗng thấy Thẩm Tam đưa tay đút vào túi áo thì lập tức ngậm miệng lại, sắc mặt rất kinh hoàng: "Tam Gia, sếp Lâm, này này, các người muốn làm thật sao?"

"Quỳ xuống." Thẩm Tam lạnh lùng nhìn Lục Nguyên.

Rầm, Lục Nguyên không dám hó hé gì nữa, lập tức cúi đầu quỳ xuống, cả người run lẩy bẩy.

Lâm Ẩn lắc đầu, không cho bọn họ thấy đồ thật thì đúng là không biết điều gì cả.