Chương 310: Loại sâu kiến mà mơ mộng làm đồ Tể thần thánh?

Chàng Rể Cực Phẩm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vào giây phút những viên đạn rít gào lao về phía mình, cơ thể Lâm Ẩn chuyển động nhanh như làn gió cuốn, anh lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Đùng đùng đùng.

Những viên đạn bắn thẳng đến vị trí Lâm Ẩn đứng ban nãy, khiến cho mặt đất thủng lỗ chỗ, ánh lửa tóe ra bốn phía.

Tiếng nổ vang rền dưới sự càn quét của vô số đạn dược.

Một phạm vi lớn trong vườn hoa đã bị phá hủy trong nháy mắt, đến những mảnh ngói của kiến trúc cổ trong tòa lầu cũng lần lượt vỡ tung, văng ra khắp các hướng, khung cảnh tương đối oanh liệt.

Còn cơ thể chuyển động không ngừng trong không trung của Lâm Ẩn đã tránh được hết những viên đạn ấy, trông anh giống hệt như quỷ thần, khiến cho những tay súng phải lấy làm kinh ngạc và hoảng hốt trong lòng.

Không ngờ Lâm Ẩn tại tiến gần đến tầng gác nơi một đội súng đang phục kích giữa làn mưa đạn, anh nhấc chân nhảy vút lên không trung, men theo cột nhà rồi nhảy vọt lên trong chớp mắt.

Chẳng qua cũng chỉ tốn có ba giây mà thôi.

Lâm Ẩn đã đến gần rồi!

Trên gương mặt của mỗi tay súng đều toát lên vẻ hoảng hốt, bọn họ hoàn toàn không thể nghĩ ra nổi vì sao Lâm Ẩn có thể xông về phía bên này giữa làn mưa đạn!

Gương mặt Lâm Ẩn không hề lộ ra chút cảm xúc gì, chỉ có điều cơn rét buốt tỏa ra từ ánh mắt của anh khiến cho bọn chúng thấy tuyệt vọng.

Hai ngón tay của anh giơ ra, cơ thể chao nghiêng như gió.

Rắc! Rắc! Rắc!

Những tiếng xương cốt gãy vang rền, cổ của tất thảy bọn chúng đều vẹo sang một bên, không còn sự sống.

Những khẩu súng hạng nặng trong tay bọn chúng trượt dài xuống đất, làm vang lên tiếng côm cốp.

Gương mặt của những gã áo đen cầm súng đều trở nên cứng đờ, hai mắt vô thần, rồi ngã sầm xuống đất.

Hơn hai mươi tay súng tinh anh đều bị tàn sát hết cả.

Mười mấy cao thủ mặc áo đen còn lại đều ứa mồ hôi trên trán, tài năng mà Lâm Ẩn bộc lộ đúng là khó tin thật!

Người đàn ông này mạnh quá đi mất.

Gương mặt ba anh em Ninh Tông Đạo đều tỏ vẻ sững sờ, bọn họ không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, không ngờ có người lại vượt qua khoảng cách cả trăm mét giữa làn mưa đạn trong vòng mười giây, để vặn cổ giết chết đội bắn tỉa hàng đầu trên thế giới mà bọn họ đã dày công sắp xếp trong nháy mắt.

Không ngờ Lâm Ẩn còn không sợ súng hạng nặng.

“Các người cùng nhau xông lên giết chết nó cho ta! Có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể chống lại nhiều người như thế này được!”, Ninh Tông Đạo đanh giọng ra lệnh, ngữ điệu hết sức lạnh lùng.

Những gã mặc áo đen được điều đến đây đều là tinh anh trong số các tinh anh của đội ám vệ nhà họ Ninh, chúng đều là sát thủ hàng đầu được nhà họ Ninh phí vô số tâm huyết để đào tạo từ lúc còn nhỏ, đồng thời chúng đã từng chấp hành đủ loại nhiệm vụ nguy hiểm, được rèn luyện qua các cuộc thực chiến.

Mỗi một cao thủ áo đen có mặt ở đây đều có thể lấy một địch trăm, có khả năng giết hàng trăm người với vũ khí lạnh trong tay, trong số ám vệ nhà họ Ninh, bọn họ được xưng là đồ tể giết trăm mạng!

Ông ta không tin mười mấy gã đồ tể giết trăm mạng mà lại chẳng thắng nổi Lâm Ẩn, một kẻ không có tấc sắt trong tay.

Lâm Ẩn quay lưng lại, anh nhìn những tay cao thủ áo đen đang hốt hoảng không biết phải làm sao đấy!

Bốp!

Lâm Ẩn nhảy vụt xuống như sấm sét giáng xuống trần gian, trong phút chốc đã tấn công bọn chúng!

Một nhóm cao thủ áo đen xông lên cùng một lúc với tốc độ nhanh như chớp, chúng điên cuồng tấn công, muốn nhào về phía cơ thể chuyển động không ngừng của Lâm Ẩn, dao găm và dao ngắn không ngừng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, hừng hực sát khí.

Bốp bốp bốp!

Trong lúc nhất thời, những tiếng động nặng nề vang lên liên tục trong sân.

Mỗi một đấm đều nhắm ngay vào da thịt.

Lâm Ẩn giống hệt như tử thần đang thu thập linh hồn, anh đi đến nơi nào thì những gã cao thủ áo đen ở nơi đó đều đổ máu rồi chết đi!

“Á!”

“Cứu mạng!”

Những tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong không gian, tất thảy vũ khí lạnh trong tay bọn áo đen đều trở thành vũ khí giết chết chúng, bị Lâm Ẩn bẻ làm đôi, đâm ngược vào cổ họng của bọn áo đen!

Cảnh tượng này giống hệt như màn giết chóc ở dưới địa ngục, thảm thiết đến tột cùng!

Tất thảy những gã áo đen muốn ám sát Lâm Ẩn đều đã chết hết!

“Chỉ là một lũ sâu kiến mà cũng dám mơ mộng giết tao à?”, Lâm Ẩn chắp tay sau lưng, giọng nói của anh lạnh tanh.

Anh đứng ngay chính giữa sân với thái độ bình thản và ngạo nghễ, mà xung quanh anh, thi thể la liệt khắp nơi!

Cảnh tượng này khiến cho mọi người phát hoảng, da đầu tê dại!

Hơn một trăm tinh anh trong đột ngũ sát thủ và ám vệ nhà họ Ninh đều có dao súng trong tay, nhưng chúng lại không hề có sức phản công, tất thảy đều bị Lâm Ẩn giết chết!

Gương mặt ba em anh nhà họ Ninh cắt không còn giọt máu, đôi mắt toát ra vẻ sợ hãi thấu xương, bọn họ nhìn bóng dáng khiến người khác sợ run rẩy của Lâm Ẩn.

Bọn họ không tài nào mường tượng nổi rốt cuộc Lâm Ẩn mạnh mẽ đến nhường nào, thậm chí còn nghi ngờ không biết có phải mình nhìn nhầm rồi hay không!

Chỉ trong vòng ba phút mà anh đã giết hết hơn một trăm tinh anh trong đội ngũ ám vệ của nhà họ Ninh, rốt cuộc sao anh làm được như thế?

Có thể giết hết một trăm con gà trong khoảng thời gian ngắn ngủi cũng là chuyện khó như lên trời rồi!

Hơn nữa, Lâm Ẩn lại lạnh nhạt và vô tình như thế, thậm chí mắt anh còn không buồn chớp một lần, cứ mười bước lại giết một kẻ, không ai cản nổi!

Nhất là sát khí đáng sợ tỏa ra từ Lâm Ẩn khiến cho ba anh em Ninh Tông Đạo sợ mất mật, đến linh hồn của bọn họ cũng đang run rẩy!

Quá đáng sợ, anh giống hệt như thần như ma, như thần thánh hạ phàm!

Người có tài năng như anh mà được xưng là thần thánh cũng không hề quá đáng chút nào!

"Anh, anh hai, bây giờ phải làm sao mới được đây...", giọng nói của Ninh Tông Thịnh run run, ông ta lùi về sau trong vô thức, sợ hãi đến độ mặt cắt không còn giọt máu.

"Cái gì, sát, sát thủ… Mà chúng ta sắp xếp đều đã, đã chết hết rồi…”, giọng nói của Ninh Tông Bảo toát ra vẻ sợ hãi, ông muốn giữ vững lý trí nhưng lại phát hiện ra lưỡi mình đang run rẩy, nói năng lắp bắp.

Chắc chắn sẽ không có bất kỳ ai bình tĩnh nổi khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Lâm Ẩn đi về phía Ninh Tông Đạo, gương mặt anh hoàn toàn không bộc lộ ra chút cảm xúc nào cả.

“Cậu, cậu đừng có qua đây! Cậu muốn làm gì!”, Ninh Tông Bảo sợ hết hồn, ông ta không còn giữ được phong thái anh hùng hào kiệt như mọi khi nữa mà để lộ ra vẻ khiếp sợ.

Cho dù Ninh Tông Đạo đã quen với cảnh sống chết máu tanh, hở ra là khiến gia đình đối thủ chìm trong bể máu, nhưng ông ta chưa từng chính mắt nhìn thấy cảnh tượng thê thảm đến mức này!

Trong cơn hoảng sợ tột cùng, đôi chân Ninh Tông Đạo mềm nhũn, ông ta ngã sụp ra đất, hai chân co rút, sợ đến nỗi đi không vững.

“Ông Cốc! Cứu tôi!”

Mồ hôi chảy đầm đìa trên trán Ninh Tông Đạo, ông ta thất thanh rống lớn lên.

Tiếng gió rít gào.

Đột nhiên có những bóng người màu xám bay vụt ra từ trong tòa lầu bên cạnh, bọn chúng nhanh chóng kéo đến trước mặt Lâm Ẩn.

Bốp bốp bốp!

Thủ lĩnh bọn áo xám phất tay ra hiệu, những bóng người lập tức ùn ùn kéo đến, ba tên áo xám khách khác lại phối hợp với nhau để tấn công Lâm Ẩn, chúng liên tục vung những cú đấm mạnh mẽ, làm tiếng gió rít lên trong không khí.

Sắc mặt Lâm Ẩn vẫn giống như mọi khi, anh giơ một tay ra, tựa như một tay bắt rồng, xẹt ngang không trung để so chiêu với những gã áo xám ấy.

Sau khi so tài vài chiêu, vài tên mặc áo xám bị Lâm Ẩn đẩy ra xa mười mấy mét, cách anh một cự ly dài.

Rõ ràng bọn họ đều là cao thủ đích thực, không ngờ trong lúc Lâm Ẩn nảy ra ý định muốn giết người mà bọn chúng vẫn có thể trụ vững mấy hiệp, chúng chính là con át chủ bài và là chỗ dựa thật sự của Ninh Tông Đạo.

Lâm Ẩn nhếch môi nở nụ cười lạnh, anh nhìn bốn tên áo xám với ánh mắt lạnh căm.

Bốn tên áo xám đều đeo mặt nạ đồng vặn vẹo kỳ quặc, trông bọn chúng có vẻ rất đáng sợ và hung hãn.

Mấy người này đều là người bước ra từ giới lánh đời.

Bốp bốp!

Cơ thể ba gã áo xám kìm kẹp Lâm Ẩn chợt cứng đờ, bọn chúng sững sờ quỳ sụp xuống đất, miệng mồm trào ra máu tươi, đánh mất sinh mệnh.

Thủ lĩnh áo xám cũng liên tục lùi về sau, gã ta nôn ra máu một cách điên cuồng, như thể có một nội lực khiến gã ta không chịu nổi đang bùng nổ trong cơ thể mình, đôi mắt lạnh lùng bên dưới mặt nạ của gã ta lộ ra vẻ kiêng dè.

“Cậu ra tay ác thật!”, giọng nói của thủ lĩnh bọn áo xám khản đặc: “Tôi không ngờ lần này xuất hiện lại có thể gặp được người ghê gớm như cậu!”